Ở xóm Cồn Tàu bọn trẻ rất khoái trò chơi đá dế. Mỗi cu cậu
ít ra cũng có một hai lon nuôi vài ba con dế. Thời gian gần đây chú dế Lửa của
cu Lâm đã đoạt chức vô địch. Tất cả các con dế khác của đám trẻ trong xóm đều
lần lượt bị dế Lửa cho đo ván từ hiệp đầu. Nhất tướng công thành vạn cốt tiêu
(khô). Dế Lửa đoạt chức vô địch trên xác chết của không biết bao nhiêu chú dế
khác. Bởi vì chú dế nào bị loại khỏi vòng chiến đều bị chủ ném cho gà chọi xơi.
Vậy là cốt tiêu chứ làm gì được cốt khô.Thế rồi có một hôm thằng cu Toại bắt
được một con dế Than cực lớn. Giọng dế Than reo lên nghe như chuông đồng chùa
Bà Hỏa. Vậy là chắc chắn sẽ xẩy ra một cuộc chiến một mất một còn giữa dế Than
và dế Lửa. Dế Lửa chưa gặp dế Than nhưng nghe chủ nó nói dế Than tuổi còn trẻ
nhưng có sức địch muôn người. Chủ nó cũng có hơi lo. Nhưng nó thì chẳng lo chút
nào. Nó có yếu điểm là tuổi lớn, nhưng sức vóc của nó còn cường tráng lắm, lại
kinh qua trận mạc. Nó hiểu ý nghĩa câu
nói: Biết mình biết người trăm trân trăm
thắng. Điều mà nó đang nghĩ không phải sợ thua mà là sợ thắng. Nó thua thì
chẳng còn gì để nói, việc binh gia thắng bại là lẽ thường. Nhưng nếu nó thắng,
lại thêm một mạng nữa chết về tay nó. Nó không muốn. Qua một đời đâm
chém nó đã ghê tởm mùi máu. Giờ thì nó muốn đi tu để tạo chút đức cuối đời cho
con cháu. Nhưng không thể tu được. Khi chủ nó đã ném vào đấu trường thì chỉ có
hai con đường: Chiến thắng hoặc bị ném cho gà xơi. Đêm nay, dế Lửa trằn trọc
không ngủ được. Có kế sách gì cho vẹn toàn? Làm sao khỏi mang tội giết thêm một
mạng nữa mà mình cũng khỏi bị mạng vong. Đang trằn trọc dế Lửa bỗng nghe
trong bóng tối có giọng ai đó thì thầm: “Giả bị kiến cắn”. Ai đó? Dế Lửa hỏi.
Không có tiếng trả lời. Một lát giọng đó lặp lại “Giả bị kiến cắn”. Chợt dế Lửa
kêu lên: "Ta hiểu rồi”. Thế là dế Lửa nhảy loạn xạ, miệng không ngớt reo: “Reng reng reng, reng reng
reng”. Cu Lâm đang ngủ nửa đêm nghe dế kêu thảng thốt, bật người vùng dậy,
miệng lẩm bẩm: Chết rồi, dế Lửa bị kiến cắn. Cu Lâm vội chạy đến lon dế, mắt
nhắm mắt mở vội kéo lớp vải che xem dế
có bị kiến cắn không. Chỉ chờ có thế, dế Lửa búng một cái vào bóng tối. Dế Lửa đang hớt hải chui rúc
vào mấy bụi cỏ thì nghe giọng ai đó quen thuộc thì thầm: Bình yên rồi không có
gì đáng sợ nữa đâu –Ngươi là ai mà có lòng giúp ta? Dế Lửa hỏi. Giọng quen lại
thì thầm: Ta chẳng là ai cả, ngươi chỉ cần hiểu “Những ai biết quan tâm đến
cuộc đời, thì sẽ được cuộc đời quan tâm trở lại”. Bây giờ thì dế Lửa cảm thấy
rất hạnh phúc, vì biết mình thoát chết và dế Than ngày mai cũng khỏi bị chủ ném
cho gà ăn.
19/8/11
NGUYỄN BÁ TRÌNH
Sinh ngày
03-09-1946 tại Lương Điền, Hải Lăng, Quảng Trị.
Cử nhân
toán, Đại học Sư phạm Huế.
Giáo viên
toán trung học phổ thông.
Hiện nghỉ
hưu.
Tác phẩm: Một ngày cho trăm năm. Tiểu thuyết. NXB
Văn học, 8-2010.
Email: bichlien101046@yahoo.com.vn
No comments:
Post a Comment