Nguyễn Văn Thảo Nguyên ( Bút danh : Thảo Nguyên ) hiện là
chuyên viên môn ngữ văn của sở GD-ĐT Quảng Trị. Bên cạnh công tác chuyên môn,
anh còn là người rất yêu thơ và có những bài thơ hay, để lại những ấn tượng khó
quên trong lòng bạn bè. Thơ Thảo Nguyên là những chiêm nghiệm, những xúc cảm chân thành của anh về tình yêu, về thân phận con người .Thơ anh có dấu
ấn riêng, mang đậm phong cách thơ nhà giáo: chân thành, sâu lắng và giàu chất
suy ngẫm.
Nguyễn Văn Trình giới thiệu.
Đc của Thảo Nguyên:
Sở GD-ĐT Quảng Trị, 02Tạ Quang Bửu-
Đông Hà,Tỉnh Quảng
Trị
Đt:0533 850 865 /
0983 135 459
Email:
honguyends@yahoo.com.vn
Hoặc :
nguyenthaonguyensgd@quangtri.edu.vn
NHỮNG CHIỀU TRẮNG
Gặp em cũng chiều mùa hạ
Chiếc lá bàng nào che mắt nhìn nghiêng
Chào nhau rồi quên không hỏi tên
Mùa thu hai người chầm chậm...
Và những ngày hôm
sau thành chiều trắng
thành vu vơ không rõ vì sao
thành thân quen con đường đỏ ra vào
thành kẻ lạc đường, thành thi sĩ
Anh có còn là anh
từ chiều hôm ấy?
thấy bình minh lấp lánh sao trời
thấy trưa hồng sương rơi kín lối
đường rất gần lại thấy xa xôi
Bao nhiêu nắng để
biển sâu vơi
Bao con sông để tưới đầy sa mạc
Bao nụ hôn cho yên
cơn khát
Bao đêm dài cho nỗi nhớ khuây nguôi?
Đêm không trăng
sao, đêm của bầu trời
Ngày không mây trôi, ngày đầy gió nắng
Những chiều không em như là chiều trắng
Giấc mơ không em thành giấc cô miên
Ngập ngừng trăng
sáng phía thảo nguyên
Mây trinh nữ bay tím chiều cổ điển
Lời chưa trao, thôi đành thưa với biển
Chiều xưa ơi!
Mắt cứ để nhìn nghiêng...
BÀI THƠ VĂN XUÔI VỀ
ĐÊM
Không phải là Đêm đại dương những thuỷ thủ của Huygô trầm
mình trong nước lạnh mang theo quê hương trong tiếng gào thống thiết,
Không phải là đêm đầy sao những chinh phu tìm bóng người
thương mỏi mắt những cánh rừng nhiệt đới âm thầm,
Không phải đêm của thi nhân bạc tóc bên ánh đèn tư lự, trầm
ngâm về lẽ đục trong nhân tình thế thái
Đây là phía bên kia của bóng Ngày hư ảo mê li bảy sắc cầu
vồng,
những ngọn cỏ mềm non tơ, những ngọn cỏ úa vàng- mặt trời
không chia đều cho tất cả; là phía bên kia của tiếng Ngày mong manh cay đắng ngọt
bùi, có tiếng cười vu vơ, có tiếng cười mê hoặc lẫn trong tiếng khóc đói sữa,
tiếng khóc phụ tình-Thân phận con người thẳm sâu hơn đáy giếng.
Đây là phía nhìn
thấy được của những Suy tư giấu kín: sáu mươi năm để học im lặng vẫn còn chưa đủ,
thầy cô chỉ dạy ta nói thật lòng. Những điều nói thật thường đi nhanh như mũi
tên và dễ làm đau người quen ve vuốt.
“Anh đã để cuộc đời anh trần trụi trước mắt em-Chính vì vậy
mà em không hiểu gì về nó cả”.
Có lẽ em là người đầu tiên trên đời có thể hiểu những điều anh nói dối. Vì em là người cuối cùng trên đời
này chân thật.
Và dù đã nói dối đến một trăm lẻ một lần, anh không hề mảy may nghi ngờ những gì em thổ lộ. Sự chân
thật không phải là Tình yêu, nhưng em sẽ không còn là Em nếu phải tách rời Tình
yêu và Chân thật.
Đêm nào cũng bắt đầu từ hoàng hôn và kết thúc bằng bình minh.
Thật giản dị và thân quen: Đêm, là Ngày của một nửa kia thế giới, nhưng vì sao
không ai vẽ được thành hình?
Vì sao khi xa em, anh lại nhìn thấy Em rõ hơn cả?Bởi vì
đêm không dài nếu người ta không biết thức. Bởi vì điều anh gặp chính là điều
anh mong ước. Bởi vì trong anh, Em không còn là một Giấc mơ.
TỰ TÌNH
Anh đã biết: Chiều-dài như giấc ngủ
Và Trưa nồng hơn một nụ hôn sâu
Anh đã biết: Ban mai là sữa ngọt
Tim phập phồng theo từng tiếng chuông reo
Anh đã biết: nụ hồng xưa hương thắm
Anh đã biết: nụ hồng xưa hương thắm
Tháng ngày qua sương đọng hoá men thơm
Và suối chảy giữa vai ngà bẽn lẽn
Và biển sâu thổi sóng giữa vòng ôm
Anh đã biết: vầng
trăng xưa có thực
Như những chiều rất thực trong đời ta
Và anh biết: vầng trăng nào cũng khuyết
Chỉ tình yêu tròn mãi với bao la...
T I Ế N G N H Ạ
C C H I Ề U
Có những niềm vui
Mong manh như ngọn gió
chiều thu
nắng muộn quả ánh vàng
Giọng cười nhặt thưa cuối ngõ
Có những nỗi buồn ngủ yên
trong tháng ngày bận bịu
chợt về
trong cái trở mình nửa đêm
Ngọn đèn khuya chợt
sáng.
Người ra đi
như ngọn nước xuôi lòng suối cạn
Trăm hòn cuội tròn thêm
trong chờ đợi hao mòn năm tháng
Những vạt rêu không tên
kiệt cằn bóng tuổi
Bờ xa nước có xanh hơn?
Chiều nay cũng như
chiều ấy
Đường trơn ngõ nhỏ
níu chân
Có người đánh đàn
lỗi nhịp
Ngẩn ngơ
một nốt mi trầm...
Chiều nay
không như chiều ấy
Hoa lưu ly nghiêng
phía giậu mùng tơi
Chuông reo
lần thứ ba
có người nhầm máy
Tiếng thở dài
thoảng
nhẹ, đầu dây…
Thảo Nguyên
Nguồn: vn.360plus.yahoo.com/nguyenvantrinh
No comments:
Post a Comment