Võ Thị Như Mai,
Master of Education
Sinh ngày: 18/3/1976
Nguyên quán: Mỹ Chánh - Hải Chánh - Hải Lăng - Quảng Trị
Nghề nghiệp: Giáo viên
Nơi cư trú: Tây Úc
Email: mai.vo@det.wa.edu.au
MỘT NGÀY TRỜI TRỞ LẠNH
Ở xứ người có loài kan- ga- roo
Cứ mỗi sáng chúng nhảy lui nhảy tới
Thảo nguyên trải dài vời vợi
Mơ quê hương ở cuối chân trời
.
Một chiếc lá cong khô chao rơi
Đã bắt đầu yêu nơi dừng chân này anh ạ
Chỉ sợ cuối thu gom mưa về nhiều quá
Mỗi giọt rơi là một nỗi nhớ người
.
Hôm qua trời trở lạnh không hay
Đi làm vội quên mang theo áo ấm
Ghé can- teen nhâm nhi tách trà nóng
Nghe tình ca thấy nhẹ hẫng cả lòng
.
Anh có thể dõi theo em mãi không
Sẽ còn những mùa thu sau nữa
Rất nhiều người ra đi, không ai nhớ
Ngày trở về, tóc đã trắng như bông
.
Ở nơi này giữa thảo nguyên mênh mông
Có bầy kan- ga- roo cứ nhảy lui nhảy tới
CHUYỆN NHỮNG CÂY CẦU
Chiều ơi
Sao mà nắng vàng như thế
Ngày mai ơi
Sao mà mây trôi thênh thang
Và tôi ơi
Những cây cầu bắt ngang
Chần chừ làm chi
mà không sang bên ấy?
.
Những câu chuyện vui tôi dành cho em đấy
Hoa hồng dịu dàng tôi giấu vào tim
.
Những giấc mơ đêm
Ôi những giấc mơ đêm
Sẽ chỉ cần vài giây
Mình nắm tay nhau băng qua phố vắng
.
Xá chi những lời trách mắng
Xá chi những lời điêu ngoa
Tôi bận viết nốt bản tình ca
Để mình nhìn nhau mà hát
.
Em như những nốt nhạc
Tung tăng trên cánh đồng
Đôi mắt nhìn mông lung
Tôi lặng người mà ngắm
.
Mình yêu nhau
ôi mình yêu nhau say đắm
Gần như là cuộc sống
Gần như là giấc mơ
.
Nhưng
tôi phải trở về
trong những chiều bơ vơ
Để lặng yên nhớ em
Để mỗi đêm nghe trái tim biết khóc
Để ngày qua ngày bạc thêm màu tóc
Để em là người cuối cùng
Trong quãng vắng đời hoang
BÀI THƠ VỀ HẠNH PHÚC
Tất cả điều em muốn
Tất cả điều em mong
Là ánh mắt anh trong
Nhìn về em trìu mến.
Khi nụ cười anh đến
Yêu thương em lại về
Trăm ngàn con sóng quê
Vỗ về lên bờ cát.
Lắng nghe chiều gió hát
Biển vẫn ôm lấy bờ
Anh đừng nghĩ vẫn vơ
Yêu anh không thể dứt.
Biển yêu bờ là thật
Em yêu anh thì sao
Giữa ngàn sóng lao đao
Tình yêu thành cổ tích.
Con chúng mình tinh nghịch
Nụ cười vang khắp nhà.
Anh mà có đi xa
Chỉ một hôm là nhớ
KHOẢNG CÁCH MỸ HỌC
Có thể gầy như que diêm
Anh lỡ ném xuống bàn sau khi châm thuốc
Có thể chỉ tiếng chân em quen thuộc
Khi anh trầm ngâm giải một phương trình
Khoảng cách giữa chúng mình
Là một chút ưu tư, là một chút bất bình
Khi anh lỡ quên
Tặng em chiếc hôn trước một ngày ra đi vội vã
Cái khoảng cách không là khiếm nhã
Khi anh ngồi tư lự bên sông
Viết tặng em bài thơ, với tình cảm rất nồng
Em nghĩ về những ngày xưa khi không có anh ở đó
Cái khoảng cách đôi khi rất nhỏ
Nhưng đủ để em vẫn là em
Dịu dàng như cái lần mình gặp nhau trước ngõ
Đủ để anh vẫn là anh
Ngại ngùng khi được nắm tay em lần đầu
Rồi con chúng mình cũng sẽ lớn mau
Cu Tí, cái Tèo
Chúng nó sẽ xinh như em
Và cùng nhau đọc mấy bài thơ của bố
Cái khoảng cách mỹ học
Có thể đôi lần làm em khổ
Nhưng sẽ giữ cho ta
Vẫn mãi yêu nhau như buổi hẹn ban đầu
Sinh ngày: 18/3/1976
Nguyên quán: Mỹ Chánh - Hải Chánh - Hải Lăng - Quảng Trị
Nghề nghiệp: Giáo viên
Nơi cư trú: Tây Úc
Email: mai.vo@det.wa.edu.au
MỘT NGÀY TRỜI TRỞ LẠNH
Ở xứ người có loài kan- ga- roo
Cứ mỗi sáng chúng nhảy lui nhảy tới
Thảo nguyên trải dài vời vợi
Mơ quê hương ở cuối chân trời
.
Một chiếc lá cong khô chao rơi
Đã bắt đầu yêu nơi dừng chân này anh ạ
Chỉ sợ cuối thu gom mưa về nhiều quá
Mỗi giọt rơi là một nỗi nhớ người
.
Hôm qua trời trở lạnh không hay
Đi làm vội quên mang theo áo ấm
Ghé can- teen nhâm nhi tách trà nóng
Nghe tình ca thấy nhẹ hẫng cả lòng
.
Anh có thể dõi theo em mãi không
Sẽ còn những mùa thu sau nữa
Rất nhiều người ra đi, không ai nhớ
Ngày trở về, tóc đã trắng như bông
.
Ở nơi này giữa thảo nguyên mênh mông
Có bầy kan- ga- roo cứ nhảy lui nhảy tới
CHUYỆN NHỮNG CÂY CẦU
Chiều ơi
Sao mà nắng vàng như thế
Ngày mai ơi
Sao mà mây trôi thênh thang
Và tôi ơi
Những cây cầu bắt ngang
Chần chừ làm chi
mà không sang bên ấy?
.
Những câu chuyện vui tôi dành cho em đấy
Hoa hồng dịu dàng tôi giấu vào tim
.
Những giấc mơ đêm
Ôi những giấc mơ đêm
Sẽ chỉ cần vài giây
Mình nắm tay nhau băng qua phố vắng
.
Xá chi những lời trách mắng
Xá chi những lời điêu ngoa
Tôi bận viết nốt bản tình ca
Để mình nhìn nhau mà hát
.
Em như những nốt nhạc
Tung tăng trên cánh đồng
Đôi mắt nhìn mông lung
Tôi lặng người mà ngắm
.
Mình yêu nhau
ôi mình yêu nhau say đắm
Gần như là cuộc sống
Gần như là giấc mơ
.
Nhưng
tôi phải trở về
trong những chiều bơ vơ
Để lặng yên nhớ em
Để mỗi đêm nghe trái tim biết khóc
Để ngày qua ngày bạc thêm màu tóc
Để em là người cuối cùng
Trong quãng vắng đời hoang
BÀI THƠ VỀ HẠNH PHÚC
Tất cả điều em muốn
Tất cả điều em mong
Là ánh mắt anh trong
Nhìn về em trìu mến.
Khi nụ cười anh đến
Yêu thương em lại về
Trăm ngàn con sóng quê
Vỗ về lên bờ cát.
Lắng nghe chiều gió hát
Biển vẫn ôm lấy bờ
Anh đừng nghĩ vẫn vơ
Yêu anh không thể dứt.
Biển yêu bờ là thật
Em yêu anh thì sao
Giữa ngàn sóng lao đao
Tình yêu thành cổ tích.
Con chúng mình tinh nghịch
Nụ cười vang khắp nhà.
Anh mà có đi xa
Chỉ một hôm là nhớ
KHOẢNG CÁCH MỸ HỌC
Có thể gầy như que diêm
Anh lỡ ném xuống bàn sau khi châm thuốc
Có thể chỉ tiếng chân em quen thuộc
Khi anh trầm ngâm giải một phương trình
Khoảng cách giữa chúng mình
Là một chút ưu tư, là một chút bất bình
Khi anh lỡ quên
Tặng em chiếc hôn trước một ngày ra đi vội vã
Cái khoảng cách không là khiếm nhã
Khi anh ngồi tư lự bên sông
Viết tặng em bài thơ, với tình cảm rất nồng
Em nghĩ về những ngày xưa khi không có anh ở đó
Cái khoảng cách đôi khi rất nhỏ
Nhưng đủ để em vẫn là em
Dịu dàng như cái lần mình gặp nhau trước ngõ
Đủ để anh vẫn là anh
Ngại ngùng khi được nắm tay em lần đầu
Rồi con chúng mình cũng sẽ lớn mau
Cu Tí, cái Tèo
Chúng nó sẽ xinh như em
Và cùng nhau đọc mấy bài thơ của bố
Cái khoảng cách mỹ học
Có thể đôi lần làm em khổ
Nhưng sẽ giữ cho ta
Vẫn mãi yêu nhau như buổi hẹn ban đầu
No comments:
Post a Comment