SAU LẦN HỌP LỚP
Hiền Mai là một cô gái có học thức và nhan sắc. Cô đang làm trưởng phòng của một đơn vị kinh doanh, thuộc một công ty lớn trong thành phố. Trong những lần họp hành, giới thiệu sản phẩm, chị đã gặp Thành Quy là một chàng trai đẹp trai lịch thiệp. Anh đang làm quản lý tại một công ty khác. Hai người nói chuyện với nhau bắt đầu từ công việc và cảm thấy ngày càng tâm đầu ý hợp. Hiền Mai và Thành Quy tiến tới có những buổi hẹn hò ngọt ngào và tình yêu dành cho nhau ngày càng thắm thiết. Họ đi đến hôn nhân sau hai năm tìm hiểu.
Sau đám cưới, một thời gian công việc làm ăn của Thành Quy ngày càng thuận lợi. Công ty phát triển lớn mạnh không ngừng. Ngoài ra, anh còn hùn hạp vốn làm ăn với bạn bè nên kinh tế đem lại thu nhập rất tốt. Anh đề nghị chị nghỉ việc để ở nhà chăm lo gia đình, sau này có con thì lo nuôi dạy con cái, để mình anh kiếm tiền là đủ rồi.
Phải nói anh là một người chồng rất tốt, yêu vợ, hiếu thuận với cha mẹ đôi bên, bạn bè yêu quý, nhân viên dưới quyền nể trọng. Chị cũng cảm thấy anh đề nghị đúng, vì gia đình vẫn cần phải có người quán xuyến việc nhà, chăm lo tổ ấm, nhà còn có cha mẹ chồng và em út nữa. Anh đi làm về có cơm ngon canh ngọt chờ sẵn. Cuộc sống gia đình anh chị rất hạnh phúc. Anh cũng cảm thấy gia đình là nơi chốn bình yên đúng nghĩa nên anh rất trân trọng gia đình. Các buổi tiếp khách, hội nghị đôi khi anh cũng đem chị đi để cho chị giao lưu bên ngoài thêm vui. Thỉnh thoảng hai vợ chồng lại đi du lịch trong những kỳ nghỉ, tạo nên những tuần trăng mật ngọt ngào thú vị bên nhau như chưa bao giờ thôi mới mẻ. Tình yêu của đôi vợ chồng thật đáng mơ ước trong mắt của bạn bè và cộng sự của anh.
Ở nhà chị vẫn làm tròn bổn phận dâu con, cửa nhà êm ấm, chu đáo với gia đình chồng, được ba mẹ chồng hết mực thương yêu.
Anh rất bận rộn với công việc làm ăn. Những áp lực công việc trên thương trường làm cho anh ít có thời gian để nghĩ đến điều gì khác ngoài công việc trước mắt và chăm lo cho vợ, đem về thu nhập cho gia đình.
Thời gian trôi đi đã 5 năm rồi mà chị vẫn chưa có con, bà con họ hàng nói ra nói vào. Đôi lúc mỗi lần chạp giỗ, tụ họp đông người, chị có nghe ai đó nói ra nói vào những điều mà nghĩ là ám chỉ chị:
- Cây độc không trái, gái độc không con.
Rồi thỉnh thoảng chị nghe tiếng thở dài thườn thượt của mẹ chồng:
-Sao lâu vậy không biết nữa, tổ tiên, gia đình này xưa nay ăn ở phước đức, có bao giờ làm hại ai bao giờ đâu mà nỡ lòng nào!
Chị lòng buồn và chạnh lòng lắm. Có lần chị tâm sự với mấy cô bạn thân:
-Thấy mọi người xung quanh sau đám cưới thì đều mang thai hết mà sao mình những đến 5 năm rồi mà chưa có con.
Cô bạn nói dở chơi, dở thiệt:
-Nhiều khi tại chồng bạn không có cũng nên, thử với người khác là có liền à!
Một lần, lớp hồi Đại học Kinh tế TP HCM tổ chức họp lớp, chị gặp lại người yêu cũ, thời sinh viên. Anh ta tên là Lý Mạnh Đan hiện cũng có công ăn việc làm ở tỉnh Lâm Đồng. Lúc này chồng của Hiền Mai đang đi công tác nước ngoài mấy tuần nên không đi cùng vợ được.
Hiền Mai gặp lại bạn bè rộn ràng vui lắm, tâm hồn phơi phới như trẻ lại, kỷ niệm lại theo nhau ùa về. Ai cũng tay bắt mặt mừng chuyện trò rôm rả như đang được trở về với thời thanh xuân. Bạn bè tíu tít, hàn huyên, những nụ cười, ánh mắt ngày cũ làm cho tâm hồn không khỏi lâng lâng xao xuyến. Lý Mạnh Đan, trao một ánh nhìn vẫn tràn đầy âu yếm. Chàng hỏi han công việc gia đình, và kể cho nhau nghe những gì trong thời gian xa cách, họ đã sống như thế nào, … anh ta đi đâu giao lưu rồi cũng quay về ngồi kế bên Hiền Mai.
Mạnh Đan ngồi sát lại bên nàng thủ thỉ. Chàng bất chợt cầm đôi tay mềm mại của Hiền Mai ngắm nghía và nói rằng: “Vì duyên số chứ đôi tay này đáng lẽ phải thuộc về Đan từ gần mười năm trước!”. Không hiểu sao khi Mạnh Đan xích lại gần rồi đưa tay nắm lấy tay mình, Hiền Mai không rút tay ra mà để yên trong tay chàng nóng bỏng. Hiền Mai cảm thấy có dòng điện chạy dọc sống lưng làm cho nàng không có phản ứng. Sau buổi liên hoan mỗi người cũng có uống chút bia rượu nhưng chưa đến nỗi say. Mạnh Đan bảo Hiền Mai qua phòng của Mạnh Đan:
- Anh cần tâm sự với em nhiều điều nữa. Ngày mai chúng ta chia tay rồi, ai cũng có bổn phận nấy. Việc họp lớp lâu lâu mới tổ chức một lần, mà biết lần sau có còn sắp xếp được mà đi không.
Tàn tiệc mọi người đều đã đi nghỉ. Hiền Mai lúc này cũng nhớ bổn phận là mình đã có gia đình, nhưng rồi nghĩ lại lời cô bạn thân. Với chồng 5 năm không con, biết đâu một lần với người yêu cũ lại có con. Con cái là niềm mong mỏi nhất không chỉ của nàng mà của cả gia đình chồng nữa. Nàng chợt nghĩ, có người không có con, còn phải đi thụ tinh nhân tạo nữa kia mà! Thế rồi nàng đồng ý qua đêm với Mạnh Đan, trong căn phòng Mạnh Đan đặt riêng ở một khu Resort ven biển Vũng Tàu. Màn đêm tĩnh lặng, nghe xa xa tiếng sóng vỗ rì rầm, chàng ôm ghì nàng và hôn tới tấp lên khuôn mặt và trên cơ thể nàng. Cả hai lao vào nhau cuồng nhiệt như thuở ban đầu chưa thuộc về ai!
Sau lần đó, ai rồi cũng trở về lo phận sự và công việc của mình, dịp họp lớp lâu dần cũng đi vào quên lãng, hàng năm cũng có thể tổ chức tuy nhiên, Hiền Mai không trở lại và cắt đứt mọi liên lạc với Mạnh Đan.
Một tháng sau Hiền Mai phát hiện mình đã mang thai. Thông báo cả nhà ai cũng mừng. Sau 9 tháng 10 ngày, Hiền Mai sinh được bé trai kháu khỉnh, đặt tên là Ngọc Bảo. Cả gia đình ai cũng vui, nội ngoại bà con đều chúc mừng cho gia đình. Chồng của Hiền Mai là Thành Quy vui lắm, chàng cũng rất yêu quý và hết lòng lo chăm lo cho con. Trong gia đình chồng từ ông bà nội đến cô chú đều yêu bé và quý nàng dâu Hiền Mai hơn. Ăn cái gì ngon bổ cũng đều dành phần cho hai mẹ con Hiền Mai. Cuộc sống gia đình trở nên hạnh phúc, vui vẻ hơn hẳn lên!
Mặc dù nàng đôi khi cũng cảm thấy mình có lỗi, tuy nhiên Hiền Mai tặc lưỡi và thầm nghĩ: Vì chồng mình không có con, mình kiếm con và gia đình trở nên đáng yêu hơn, hạnh phúc hơn cũng là điều tốt mà, có sao đâu! Nghĩ thoáng một chút cho mình Hiền Mai cũng đỡ áy náy và hết lòng phụng dưỡng cha mẹ và chăm lo vén khéo gia đình để bù đắp lại phần nào lỗi lầm mà chỉ một mình mình biết, Hiền Mai thầm nghĩ: “Sống để dạ, chết mang theo.”
May mắn cho nàng là con trai Ngọc Bảo, càng lớn càng đẹp trai, khỏe mạnh, học hành giỏi giang, hiếu thuận. Cuộc sống gia đình hạnh phúc yên bình.
Sau hai mươi năm, Ngọc Bảo đã vào năm thứ hai của trường đại học Y Dược TP HCM.
Bất thình lình, người không mong mỏi lại xuất hiện. Khách không mời tự nhiên đến, làm đảo lộn cuộc sống đang yên đang lành của Hiền Mai. Nàng không ngờ tới, cũng không lường trước được. Lý Mạnh Đan xuất hiện. Bấy lâu nay anh ta đã âm thầm tìm cách liên lạc thông qua bạn bè để biết tin tức Hiền Mai. Anh ta gọi điện bảo Hiền Mai rằng:
-Cuộc sống của anh không hạnh phúc, không có con cái. Nhờ thông qua bạn bè, anh biết được con trai em sinh vào năm đó, trùng với thời điểm sau 9 tháng họp lớp và chúng ta có một đêm bên nhau.
Hiền Mai nghe xong choáng váng nhưng nàng cũng nhanh chóng lấy lại bình tĩnh và chối phắt, phủ nhận hoàn toàn. Nàng nói:
-Anh quên chuyện đó đi, tuổi trẻ bồng bột mà. Anh không có con. Con trai tôi là của vợ chồng tôi. Chúng tôi đang hạnh phúc! Anh hãy quay về chăm lo tổ ấm của mình đi, đừng quấy rầy tôi nữa.
Mạnh Đan không tin, cứ khẳng định chắc chắn là con anh ta. Nếu không chịu phải cho anh thử AND, không thì anh ta sẽ nói cho chồng nàng biết thì mọi việc sẽ vỡ lỡ. Hiền Mai vẫn một mực từ chối nhưng trong lòng rất lo lắng. Không ngờ sự thể sau 20 năm rắc rối, phiền toái như thế này!
Theo bạn bè cho biết thì Lý Mạnh Đan làm ăn thua lỗ, công ty phá sản muốn tìm cách tống tiền nàng chứ không phải tìm con về. Mạnh Đạn tìm mọi cách như gọi điện. Hiền Mai không bắt máy.
Mạnh Đan gửi email nhắn: “Nếu muốn yên thân nuôi con thì phải đưa cho anh ta một số tiền khủng là 3 tỷ VN đồng”.
Hiền Mai không trả lời. Vì nếu trả lời lấy đâu ra số tiền ấy trong lúc Hiền Mai đã nghỉ việc lâu rồi, ở nhà nội trợ, chăm lo gia đình. Lòng rối bời, Hiền Mai lo lắng đến phát ốm ra. Trong lòng mệt mỏi, bất an.
Sáng nay, cuối tuần ông bà nội và Ngọc Bảo đang đi dạo bộ trên công viên, chồng nàng đang đi làm. Hiền Mai ở nhà một mình, ngồi trong nhà nhìn ra cổng thấy Mạnh Đan đi lui đi tới trước cổng nhà nàng. Nàng bất ngờ, quá đỗi bàng hoàng và lòng đầy lo lắng: “Sao anh ta mò ra nhà mình vậy ta?” Rồi bất thần anh ta lao vào nhà nàng như một cơn gió. Nàng toát mồ hôi hột:
- Anh tới đây làm gì?
-Tới gặp con trai anh!
-Ai là con của anh, đừng có nói bừa! Chồng tôi về bây giờ đó!
-Anh tính đúng tháng đúng ngày sau lần mình gặp nhau thì em sinh con. Nếu em phủ nhận thì anh yêu cầu cho anh thử AND, nếu quả thực không phải con anh, anh sẽ ra đi, không làm phiền em nữa.
- Nếu đúng là con anh, mà em muốn anh không đòi con thì nhanh chóng đưa cho anh số tiền 3 tỷ để anh gầy dựng lại công ty. Chồng em làm kinh tế giỏi mà!
Nàng mặt cắt không còn một giọt máu, khiếp đảm vì sự liều lĩnh và phiền toái ngoài sức tưởng tượng của Hiền Mai. Nhưng bất ngờ hơn nữa là chồng nàng Thành Quy đã về từ bao giờ. Anh đứng sau cánh cửa nghe rõ toàn bộ cuộc đối thoại này.
Anh chếnh choáng bước vào cửa thì ngã quỵ xuống ngay bậc thềm. Hiền Mai đỡ chồng dậy và hô hoán hàng xóm tới cùng chở Thành Quy đi cấp cứu. Nhưng khi tới bệnh viện, các y bác sĩ đã hết lòng nhiệt tình sơ cứu, hô hấp, … đủ phương pháp, nhưng không kịp, anh đã đi trước đó rồi.
Nhưng vậy anh chết khi nghe tin con trai Ngọc Bảo, vợ sinh ra nhưng không phải con của anh. Hiền Mai đau xót quá, tim mình như vỡ vụn ra từng mảnh. Ruột gan như ai cứa vào đau lắm!
Cũng vì sợ liên lụy nên Lý Mạnh Đan cũng biến mất ngay sau đó. Anh ta cũng cảm thấy vì mình mà chồng nàng chết, gây ra tội lỗi như vậy cũng quá đáng rồi, nên về sau anh ta không xuất hiện nữa. Có lẽ đó cũng là điều nên làm của một con người còn chút ít liêm sỉ.
Sau khi chồng mất, cũng có nghĩa là Hiền Mai mất tất cả. Nguồn kinh tế gia đình chủ yếu từ người chồng trụ cột đã hết. Tiền vốn của chồng hùn hạp làm ăn với bạn bè cũng bị họ cướp mất trắng. Gia đình rơi vào cùng quẫn, con đang học dở Đại Học năm thứ hai. Nói sao cho xiết nỗi đau và nỗi lo. Phần thì ray rứt ân hận vì mình kiếm con bồng bột vậy cũng xem như ngoại tình. Chị sống trong đau khổ, bây giờ phải bươn chải, tiếp tục chèo chống thay anh để lo cho gia đình. Chị cũng giữ kín không cho Ngọc Bảo và nội ngoại biết chuyện vụng trộm để có được con.
Thật là một bài học quá đắt và cũng là hệ lụy không đáng có từ sau lần họp lớp định mệnh cách nay hai mươi năm.
Saigon, ngày 29/11/2024.
Hoàng Thị Bích Hà
habich1963@gmail.com
No comments:
Post a Comment