HOA PHẤN
Kính tặng quý Thầy Cô giáo của tôi tại Gio Linh, Bồ Đề và Trung học Nguyễn Hoàng, Q.Trị nhân ngày 20/11.
Người ngồi đó,im lìm như pho tượng
Có nỗi niềm chi,trong ánh mắt đăm
chiêu?
Tiếng trống trường ai vọng điểm
trong chiều
Chắc Thầy nghĩ đã tới giờ lên lớp!
Gian gác cũ, nhuốm một màu hiu quạnh
Tập sách buồn,con chữ cũng hờn theo
Cây viết đỏ nằm im không muốn nói
Chồng giáo án nghiêng nghiêng
Xô xuống phận người.
Phút gặp đầu tiên, lòng thầy tĩnh lặng
Nhưng em biết ngoài sân nắng đã vơi
đầy.
Em cúi xuống, ôm bàn tay gầy guộc
Ôi bàn tay, năm ngón khẳng khiu
Vừa đủ ấm để đôi lòng xao động
Ngọn gió mùa sang se lạnh tự lúc
nào?
Bàn tay ấy, đã từng cầm viên phấn
Kẻ những đường cong lên tấm bảng
đen
Để em biết, đời mình luôn đi thẳng
Để em biết, không so đo tính toán
Khi đã làm xong hai phép cọng trừ.
Rồi có khi, thầy ghi hình chữ S
Em biết làm sao yêu Tổ Quốc mình
Rồi có khi,thầy vẽ hình trái tim
Để chúng em
Lớn thành những con người nhân bản
Rồi cứ thế, trong từng bầy chim sẻ
Có đứa đã bay lên
Bằng đôi cánh phượng hoàng
Thầy vẫn đứng,tự hào trên bục giảng
Lòng vẫn vui khi giữ vững nhịp cầu
Nhịp cầu Kiều trong câu hát ca dao
Đẹp muôn đời ầu.. ơ..tiếng mẹ.
Phút tạm biệt
Cầm tay không nói
Trời đã tàn thu còn những lá rơi
Ngọn lá vàng phai
Hay lá của ngậm ngùi
Sao Thầy cứ dấu hoài nơi đôi mắt?
Tóc Thầy bạc từ những hồn bụi phấn
Đã kết tinh thành một loài hoa
HOA PHẤN trắng như đời Thầy thanh bạch
Để chúng em lớn nổi thành người.
TRƯƠNG CÔNG HẢI.
4/2023
No comments:
Post a Comment