Nhà thơ Lê Thanh Hùng |
Có một chiều nắng hắt
Cỏ xuân thì, dưới lưng người thiếu nữ
Êm như tơ, biêng biêc sắc hoàng hôn
Bàn tay ngọc đang thật thà níu giữ
Một mùa xuân trôi, đẫm mộng ngập hồn
*
Con Bìm bịp gọi chiều, thương quá đỗi
Bóng ngày đi, nghiêng sắc nắng chiều rơi
Có một gã đang ngồi bên bó gối
Đăm đắm xa xăm, ngắm ánh mây trôi
*
Chợt nắm lấy bàn tay đương bổi hổi
Đưa môi hôn, lặng lẽ phút giao mùa
Kìa đôi mắt, dưng nhìn nhau trân trối
Có điều gì đâu, như muốn phân bua
*
Ngọn cỏ rung rung, trời không quẩn gió
Đôi môi người đang khe khẽ đắn đo
Lời chưa nói mà dường như buông bỏ
Dùng dằng rơi, tím thẫm một hẹn hò
*
Vạt cỏ mềm, in dấu chiều nắng hắt
Khoảng không gian mờ, nắm bắt trong tay
Run run hờ, chếnh choáng say
Đường trăm ngã, mộng vun đầy mắt ai
Con sâu vẽ bùa
Có con sâu vẽ bùa
Vẽ lời yêu trên lá
Sợi nắng vàng óng ả
Chờn vờn như phân bua
*
Quay ngang mắt, tò mò
Hồn nhiên cười tươi trẻ
Cầm lá rung nhè nhẹ
Đoán chữ, rồi đắn đo ...
*
Loằng ngoằng điều xa xôi
Loang mờ cong bìa lá
Chợt xót lòng trở dạ
Theo chiều chầm chậm trôi
*
Thoảng gió ngang lưng đồi
Chìm xa trên đường vắng
Êm trong chiều phẳng lặng
Một bóng người đơn côi
*
Ngút mắt cuối tầm nhìn
Người đi, lời vương mãi
Hương ngày còn đọng lại
Đợi nắng mùa loang tin …
Vợ vắng nhà, anh vào bếp nấu ăn
Đồ làm sẵn, sao cứ lóng nga lóng ngóng
Quên thứ này, thứ nọ nêm nếm lăng xăng
Mới hay đâu là nước sôi lữa bỏng
Dẫu đã biết, đầu bếp nhà hàng hầu hết là đàn ông
Sao nỗi nhớ cứ loay hoay, anh như kẻ lên đồng
Bóng ngày chầm chậm bên bờ lá
Khép lại hoàng hôn, tím mờ chân mây
Em bên đó, ngõ đi về xa lạ
Nhớ thương nào đã tuột mối sút dây
Hương ngày cũ trôi mảnh đời bươn bả
Một chút tình xưa, nghe váng vất hao gầy…
Lê Thanh Hùng
Bắc Bình, Bình Thuận
No comments:
Post a Comment