Nhà
thơ Tịnh Bình
Vương vấn bờ rào hoa đậu biếc
Giọng gà eo óc gáy vào trưa
Cánh bướm chập chờn không nỡ đậu
Kẽo kẹt hiên nhà tiếng võng đưa
Ta như trở lại ngày thân ái
Dưới mái nhà xưa rộn nói cười
Bập bùng bếp lửa ngày đông ấm
Bên mẹ bên bà ngóng cơm sôi
Chiều vương bóng nắng rơi thềm cũ
Tiếng chim lơ đãng gợi chút gì
Lá khô tình tự lời rêu biếc
Đông xưa mùa bấc có quay về
Ta mãi hoài vọng mùa xa ngái
Cánh diều thơ dại lạc nơi đâu
Con thuyền giấy trôi vào cổ tích
Phập phồng bong bóng dưới sân ngâu...
NGÀY ĐÔNG CHÍ
Mỗi bận sớm mai...
Cúc trắng li ti xếp tinh khôi ngoài ô cửa
Vạt gió bấc se se đẫm hơi sương
Chút lành lạnh mơn trớn mắt môi người
Thoáng chốc mà đông cũng sắp già rồi
Mẹ bày cỗ rước ngày đông chí
Chén chè ngũ sắc
Ấm gừng cay viên ỷ mè nheo
Con hít hà vờ cay sóng mũi
Mùa đông lạnh thêm nữa đi mà...
Ừ thì chẳng thể sưởi ấm lòng bởi màu cúc trắng quá đi thôi
Mở cửa sớm mai âm thanh nào rớt xuống
Chú sẻ nhỏ hôm nào ríu ran
Nay giọng hót cũng đã già rồi
Lục tìm chén chè ngũ sắc
Cũ mờ gác bếp ngày xưa...
Khép lại sớm mai
Thôi đừng nhớ mùa đông đã cũ
Bài thơ ngơ ngác chẳng cất nỗi thành lời
Đâu ngọn bấc
Đâu mưa phùn
Nỗi niềm gì bầy chữ cứ run run...
VẪN LỜI ĐIỀM NHIÊN
Vẫn là lối cũ đường xưa
Mùa đi trên lối mưa thưa nắng tàn
Trầm mê một cuộc chưa tan
Bước chân phiêu hốt đôi đàng tỉnh say
Lỡ rồi khóc mướn thương vay
Phù du thoáng chốc hình hài rong chơi
Kìa là mây trắng chơi vơi
Kìa là giọt nước xuôi nơi mưa nguồn
Đỉnh trời rơi vỡ phiến chuông
Đêm hoang lành lạnh mảnh gương soi lòng
Chập chờn mộng giữa sắc không
Giấc mơ phủ dụ người không thấy người
Giật mình giữa tiếng lá rơi
Đôi chim sẻ nhỏ vẫn lời điềm nhiên...
TỊNH BÌNH
(Tây Ninh)
No comments:
Post a Comment