Nhà thơ Lê Thanh Hùng |
Trên đồng rẫy cuối mùa
Ướp mặt vào tay, cộm vết chai sần
Em bối rối, trong chiều xa hoang vắng
Đồng rẫy cuối mùa, hắt hiu trĩu nặng
Một tiếng chim gì, đâu đó rung ngân
*
Lơ ngơ trên đồng, ngọn gió mồ côi
Thổi xô dạt, vạt cỏ khô quăn quíu
Em lặng lẽ đứng bên đường, ngượng ngịu
Tuổi xuân hồng theo năm tháng chìm trôi
*
Có thể xa rồi mộng tưởng xa xôi
Những khắc khoải trong chiều trên bến đợi
Bước hụt hẫng, tầm xa xòe tay với
Khát vọng rơi theo gió cuốn quanh đời
*
Rẫy cuối mùa nên thưa vắng người đi
Em cần mẫn mót chiều trong nắng dội
Cây đậu khô cong, khoảng mờ sáng tối
Lật ngược cành, xem che dấu điều chi?
*
Anh vẫn thấy, chiều đằm thắm như xưa
Con mắt liếc ngang, tiếng cười lộng gió
Trẻ trung đồng rẫy mùa còn để ngỏ
Rớt xuống bên đường, vệt nắng đòng đưa ...
Em có về chưa, mùa lễ hội
Bãi vắng, lơ ngơ con sóng
Dập dờn vun vỡ mom gành
Tươi trong tháng tư lồng lộng
Nam non chướng nhịp đành hanh
*
Ngã nghiêng xuân thì tóc rối
Sẽ sàng gạn sóng đãi trăng
Gió đi vô chừng vô đổi
Về ngang bãi vắng loằng quằng
*
Ngọn cỏ Lông chông, cuống chạy
Ngang chiều đẫm mộng lần qua
Con sóng đổ bờ run rẩy
Vẽ nên từng dấu kỷ hà
*
Biết em có về nơi ấy
Trong mùa lễ hội đầu năm
Biển xanh loang mờ che đậy
Bóng trăng nuối tiếc đêm rằm
*
Anh sợ mình đang đến trễ
Mùa trăng hoa mộng qua rồi
Loay hoay trong chiều nắng xế
Đổ bờ sóng chạy xa xôi ...
Ngồi thả hồn về
một thuở rong chơi
Tóc em bay, nắng tỏa ngập ngời
Dòng sông cạn bên trời trở gió
Bãi cát tháng năm, một vụng tình để ngỏ
Ngồi bên em, sao cứ mãi ngập ngừng
Để bây giờ, nhớ lại, bỗng dưng!
Khi trưởng thành,
ta có thể tự cười chính mình
Trọn vẹn một góc nhìn,
trong chiều kích nhân sinh
Thời gian trôi qua,
niềm kiêu hãnh chỉ còn là tuổi tác
Và nguyên đó, một cái nhìn kiêu bạc
Biết bao nhiêu điều theo năm tháng đã chìm trôi
Chỉ còn lại một mình ta, sau cuộc đôi hồi …
Lê Thanh Hùng
Bắc Bình, Bình Thuận
thanhhungmtbb@yahoo.com.vn
No comments:
Post a Comment