Biển chiều
Cách tiếng em cười một tầm tay
Bóng nắng vờn quanh, vợi bóng ngày
Gió thổi như đùa trên sóng nước
Mái tóc em kìa, lơi lả bay
*
Biển biếc xa, màu mắt em xanh
Sâu thẳm chiều trong, ngời long lanh
Cuống sóng đổ vun bờ ngực trẻ
Mênh mông, mênh mông của đề dành
*
Gió tung bọt sóng, mờ như sương
Bước dung dăng, trên cát vô thường
Ngẩn ngơ con sóng chồm qua nắng
Lộ bóng xuân thì, trong như gương
*
Em vô tư nghịch cát hồn nhiên
Con còng gió, chạy qua ngó nghiêng
Giương mắt tròn, nhìn em đăm đắm
Em nghĩ gì? Mà bảo vô duyên
*
Sóng xa khơi, vọng đổ thầm thì
Líu riu bờ, mơn bước em đi
Quầng biển sáng, sắc màu tươi trẻ
Xanh trong tuổi ngọc, buổi xuân thì
Chiều nghiêng nỗi nhớ
Ngẩn ngơ vạt nắng bên thềm
Còn nguyên dáng đợi, ngọt mềm ngày xưa
Lao xao tiếng lá phỉnh lừa
Mờ xa dư ảnh, đón đưa nhau về
Ngập ngừng rơi dấu chân quê
Chợt nghe hiu quạnh, vụng về đôi tay
Chiều buông, nắng cũng hao gầy
Trào dâng nỗi nhớ, đong đầy mắt ai ...
Khi quyền lực lệch phương
Khi có quyền lực, thì phải có trách nhiệm
Có gì đâu mà vin níu, đổ thừa
Rồi cứ sống quanh co, lấp liếm
Ngồi huyên thuyên về mọi thứ từa lưa
*
Một ký ức đã trộn lẫn giữa sự thật và dối trá
“Khi đi xa, trèo cao, thì rơi rớt nhiều
thứ cũng là chuyện bình thường”
Phất phới bên đường, những cơn gió lạ
Âm thầm rọi soi những định kiến lệch phương
*
Sử dụng quyền lực thì phải chịu sự
kiểm tra giám sát
Giá trị cũ xưa trong thời đại mới của mình
Ai cũng nói giống nhau, nhưng việc làm
mỗi người mỗi khác
Bộc lộ nguyên hình một chiều kích nhân sinh
*
Đừng lấy mục đích,
rồi biện minh cho phương tiện
Luẩn quẩn lăng xăng trong một lối sống mòn
Còn lớn giọng đôi co, rồi hoài nghi tự huyễn
Lấp lững chờn vờn như một cánh bướm non
*
“Sự tàn nhẫn ẩn đằng sau sự ưu việt”
Chấp nhận hay đấu tranh?
cũng đâu đó tùy người
Tất cả trong tầm ta tự quyết
Miễn là lòng tin còn cháy đỏ thắm tươi ...
Không phải là sen, thì đứng gần bùn mà chi
Rồi quay lại, bằng cái nhìn nhang nhác
Bàn tay đã dơ thì rữa sạch được gì?
Hông hốc nắng,
phủ trên những mãnh đời rời rạc
Cứ khao khát những điều huyễn mộng vời xa
Theo những giá trị đã lần hồi xiêu dạt
Ngoảnh lại nhìn, anh cố đứng dậy vượt qua
Một góc tình gãy vụn trầm luân
Vẫn còn nguyên, óng biếc nét hồi xuân
Em giơ tay với, tháng năm đi buông thả
Vẫn bối rối, giật mình trước cơn gió lạ
Mỗi chiều về, ngồi suy nghĩ mông lung
Chợt hoàng hôn rơi một nỗi nhớ vô cùng …
Lê Thanh Hùng
Bắc Bình, Bình Thuận
No comments:
Post a Comment