Phan Phụng Thạch (1942-1973) |
NHỚ VỀ MỘT NGƯỜI THẦY KÍNH YÊU!
Thầy giáo nhà thơ Phan Phụng Thạch
CÒN TRONG KÍ ỨC
Hoàng Chẩm
Tưởng niệm Thầy tôi
Nhà Giáo nhà thơ PHAN PHỤNG THẠCH
(Trích Di Cảo Thơ và Ký Ức- NXB Hội Nhà Văn 2016.)
Cùng thở với đất
Cùng vui hương cỏ quê nhà
Thầy tôi hóa thân thành cát bụi
Bước chân đã xa...
Đường bay thấp thoáng bóng Thầy
Bốn mươi năm lẻ còn đây dấu tình
Bên người ngọn cỏ lung linh
Khói sương phủ kín vô minh cõi về
Thầy vẫn còn đó
Nụ cười hiền... và đôi mắt trong veo
Thầy bất tận giữa trang đời những học trò một thời tuổi dại
Vẫn luân lưu
Dòng lưu bút hồng tháng năm mùa hạ
Như mùa Xuân nuôi lớn
Những đứa học trò hình hài lớn lên trong cơn bão
Từ mùa chia tay mang mùi thuốc súng
Quê hương nạn kiếp cuộc lưu đày
Thầy trò theo dòng đời ngược xuôi thân phận
Thầy vẫn còn đó mênh mang một tình yêu
Thương là thương
Thương các em như một bầy chim sẻ
Buồn vui đau giữa thân phận trót mang
Đôi mắt Thầy buồn trong tiếng thơ
Ngóng đợi mùa xuân... về trên quê mẹ
Thầy ơi!
Tiếc mà thương con đường áo lụa....
Thương mà xót đau xa mãi một tâm tình
Thầy tôi ngọn nến mãi lung linh
Như bóng cả giữa mù sương năm tháng
Nghẹn lòng nhớ
Nghẹn lòng thương...
Còn đâu nữa!!!
Bóng người Thầy
Đất quê ôm trọn
Vơi đầy tiếng thơ.
Viết tại Quảng Trị
Một tấm lòng người ở xa hơn nửa vòng trái đất chưa từng biết tới
ngôi trường Nguyễn Hoàng Quảng Trị đã cảm nhận được bằng bài viết như đang đồng
hành với những người học trò cũ chúng tôi. Rất cảm ơn.
Lệ Ái Mai
THẦY -TÔI VẦN THƠ LƯU LẠC
Nhạc sĩ Trịnh Công Sơn viết về đời người vô
thường "
"Hạt bụi nào Hóa kiếp thân tôi
Để một mai vươn hình hài lớn dậy
Ôi cát bụi tuyệt vời
Mặt Trời soi một kiếp rong chơi
Trích "Cát Bụi"
Nhà thơ Hoàng Chẩm của chúng ta đã viết để
tưởng niệm về sự ra đi của người thầy kính mến trong bài thơ CÒN TRONG KÝ ỨC.
Thi nhân lặng người bàng hoàng thương
xót thấu hiểu phải chấp nhận sự thật , Thầy đã ra đi theo lẽ
vô thường của tạo hóa, nhưng bởi thầy luôn quá gần gũi giản dị với lòng
thơm thảo mến yêu học trò và keo sơn gắn bó yêu thương mảnh đất quê hương
nên tâm hồn thầy hơi thở của thầy còn ấm mãi trong lòng
thi nhân cùng những học trò nhỏ năm nào, trong vòng tay những người dân
trên mảnh đất quê hương Quảng Trị.
"Cùng thở với đất
Cùng vui hương cỏ quê nhà
Thầy tôi hóa thân thành cát bụi
Bước chân đã xa"
Thầy như chưa từng ra đi, tuy đã hơn bốn mươi năm học trò
của thầy vẫn hội tụ về đây để tưởng nhớ ôn lại những tháng năm được thầy dạy dỗ
che chở. Tình thầy còn ấm mãi vang vọng mãi với sức hồi sinh, niềm vui
bình dị trên mọi nẻo đường thân quen.
"Đường bay thấp thoáng bóng thầy
Bốn mươi năm lẻ còn đây dấu tình
Bên người ngọn cỏ lung linh
Khói sương phủ kín vô minh cõi về"
Thầy luôn hòa mình tặng trao trìu mến yêu thương những tinh khôi
ngày ấy, đã khắc cốt ghi tâm vào tâm hồn trẻ thơ gắn kết họ như khói hòa trong
sương bởi thế với trò nhỏ của thầy
"Thầy vẫn còn đó
Nụ cười hiền... và đôi mắt trong veo
Thầy bất tận giữa trang đời những học trò một thời tuổi dại
"
Lòng nhân hậu của thầy luôn hiển hiện trên khóe mắt suối
nguồn trong veo tình của bình đẳng chan hòa nhìn vào học sinh nào cũng
một trong ngần như trang giấy trắng tinh chưa từng vướng bụi đời . Chính
niềm tin ấy thầy đã chắp cánh cho các em cái tuổi ‘’dại khờ"được mơ ước
với sức mãnh liệt hào khí tự tin vào môt chân trời rộng mở đến với tương lai.
Tưởng đâu sẽ có một mùa phượng hồng đỏ thắm sân trường trào dâng khát vọng ngày
mai xán lạn trong đáy mắt tuổi thơ khi thầy trò chia tay, nhưng thật đau
buồn bất hạnh, thay vào đó là cuộc chia ly giữa vô phương vô định!
"Vẫn luân lưu dòng lưu bút hồng tháng năm mùa hạ
Như mùa xuân nuôi lớn
Những đứa học trò hình hài lớn lên trong cơn bão ."
Những dòng lưu bút những vần thơ như suối nước trong thuần khiết
ngọt ngào của thầy đã tưới mát đã nuôi dưỡng tâm hồn trẻ thơ lớn lên và
vượt qua tàn khốc đau thương của thời hoảng loạn tang tóc bao phủ
"Từ mùa chia tay mang mùi thuốc súng
Quê hương nạn kiếp cuộc lưu đày
Thầy trò theo dòng đời ngược xuôi thân phận
Thầy vẫn còn đó mênh mang một tình yêu "
Nỗi buồn do chiến tranh hai miền đất nước. Đặc biệt
quê hương Quảng Trị ngày ấy trường học đã bị san bằng nhà cửa bị hủy hoại bom
đạn tàn phá, Quảng Trị đau thương tang tóc, thầy trò ly tán, người dân tha phương, chỉ còn biết phải rời bỏ quê hương để cứu mạng sống mong manh.Trong dòng người
ly tán ấy là bao số phận học trò của thầy cũng bị quằn xéo. Nỗi đau quặn thắt
của người thầy nhìn lũ trò còn ngây thơ khờ dại đã mất đi mái trường mất
đi quê hương như bầy chim non mất đi tổ ấm bình yên.
"Thương là thương
Thương các em như một bày chim sẻ
Buồn vui đau giữa thân phận trót mang
Đôi mắt Thầy buồn trong tiếng thơ
Ngóng đợi mùa xuân... về trên quê mẹ"
THƠ PHAN PHỤNG THẠCH
"Lòng ta đó như trời thương biển nhớ
Yêu vô cùng những dáng bước chân chim "
"Rồi bên nhau các em tìm lẽ sống
Vun xới tình yêu trên đất của lòng
Cây sẽ xanh và đâm trồi hy vọng
Các em cùng ta làm lớn quê hương "
Dù là trong chiến tranh loạn lạc tất cả còn mờ mịt vô hướng vô
định nhưng thầy vẫn canh cánh một lòng đến số phận
mong manh những mảnh đời thơ dại, như cánh chim lưu lạc cùng chơi
vơi thầy hướng về trò, trò cũng như có giác quan thứ sáu ấp ủ tình thầy làm
điểm tựa để nhen nhóm thắp sáng tia hy vọng trong biển sương mờ... Họ như
những nhân vật đáng thương con tim hoảng loạn ngược xuôi giữa làn bom đạn
lưu lạc trong thước phim Quảng Trị nhưng vẫn vô thức họ cùng nắm bắt
được nhau trên tần sóng vô hình của tình thầy nghĩa trò.
"Thầy ơi
Tiếc mà thương con đường áo lụa
Thương mà xót đau xa mãi một tâm tình
Thầy tôi ngọn nến mãi lung linh
Như bóng cả giữa mù sương năm tháng "
Lời Thầy ân cần sẽ mãi mãi còn vang vọng trong tâm não những học
trò. Thầy như cây đại thụ xanh tỏa bóng mát cho tâm hồn.Tất cả đã
khắc cốt ghi tâm làm nền móng vững chắc đế bước vào đời như
cội rễ đã ăn sâu vào lòng đất không bão giông nào lay chuyển được chỉ chờ xuân
sang sinh chồi xanh, nảy lộc biếc, cành lá xum xuê, tỏa ngát hương dâng đời .
Bài thơ thầm lặng khép lại cũng với những
vần thơ câu từ mộc mạc chân chất nhất từ đáy lòng sâu thẳm một nghẹn ngào
thương tiếc đầy ắp yêu thương.
"Còn đâu nữa !!!
Bóng người thầy
Đất quê ôm trọn
Vơi đầy tiếng thơ "
Thi nhân khẳng đình lại như một chân lý "Đất Quê ôm
trọn" linh hồn Thầy không chỉ ngời sáng mãi mãi trong lòng học trò trên
miền đất quê hương Quảng Trị nơi đã gieo duyên hôi ngộ gắn kết mà thầy
chính là tấm gương của người thầy chân chính nhất mực đế thế hệ sau những kỹ sư
tâm hồn những con đò tri thức ngày nay và trong tương lai noi theo.
Suối nguồn thơ một khúc ru êm dịu sâu lắng cảm động .
Đau nỗi đau đến nghẹn lòng, hồn thơ mang ý nghĩa nhân văn
sâu sắc. Một dáng thơ HOÀNG CHẨM gần gũi với thiên nhiên mênh mang ,yêu thương
thanh tao ,lãng mạn, sóng sánh hòa quyện lắng đọng trong không gian thi nhân
nâng niu từng cánh hoa dại đến cỏ cây ,từ đó tìm ra chân lý niềm
tin yêu hạnh phúc giản đơn cho đời .Thật ngưỡng mộ .Cảm ơn tác giả
với thi phẩm đẫm tình của một học trò hiếu thảo thành tâm .
Nơi chín suối Thầy giáo trẻ PHAN PHỤNG THẠCH có thể mỉm cười mãn
nguyện hài lòng với cậu học trò nhỏ khôi ngô tuấn tú Hoàng Chẩm năm nào!
Berlin Germany
17/72020
LỆ ÁI MAI
Bài gởi từ: <hoangvancham1208@gmail.com>
No comments:
Post a Comment