Nhà văn Lê Hứa Huyền Trân |
MÙA TRÁI DẦU RƠI
Tùy bút
LÊ HỨA HUYỀN TRÂN
Những ngày chớm hè tôi dạo bước trên con đường rợp nắng mà bỗng thấy lòng mát rượi ngẩn ngơ. Con đường mà tôi đã đi qua quen thuộc rất nhiều lần ở những khoảng thời gian khác nhau luôn khoác lên mình một màu rất khác. Cảm giác của thứ vốn đã quen bỗng chốc hóa thành lạ mang đầy mùi khám phá khiến tôi yêu con đường này mỗi lúc một nhiều hơn. Khi nắng bắt đầu chảy tràn trên vai tôi và cái rát thuở ban đầu của nàng hè bắt đầu tinh nghịch trên mái đầu thì cánh “chong chóng trái dầu” đầu tiên bắt đầu rơi xuống. Và cơn gió nhẹ thổi qua, những cánh hoa dầu bắt đầu buông cành rợp kín mặt đường. Tôi chợt hiểu mùa rơi của những trái dầu đã về.
Ngày trước cứ giữa hè là đến mùa trái dầu bay nhưng nay thì đã bắt đầu sớm hơn khi vừa chớm hè đã thấy chúng chuyển màu từ những lá non ửng đỏ sang độ vàng và nâu và bắt đầu thả mình theo gió. Ngày còn bé, lũ trẻ chúng tôi gọi chúng là hoa bông vụ, vì chúng tựa hao hao với trái dầu có hai cánh lá cứ như bông vụ xoay tròn, một tạo hình đầy ngộ nghĩnh. Khi còn đi học, trông chúng như những cái cầu mà chúng tôi đá trong giờ thể dục nên chúng tôi hay nhặt và vờ đá, nhưng chúng không đủ sức nặng để bay cố định, chỉ là lấy chơi vài lần rồi buông bỏ. Lũ trẻ chúng tôi cứ hay lấy chúng bỏ vào tay, kẹp rồi xoay một lực thật mạnh rồi buông rơi chúng, khi ấy những cánh dầu sẽ xoay tít tròn trong không trung nom đẹp mắt vô cùng. Có những lúc lũ trẻ con chơi trò cô dâu- chú rể, những “phù dâu” bé xíu trèo lên cây thả những cánh dầu xuống “lễ đường”, chúng xoay tít tạo ra khung cảnh nhìn vừa ảo vừa thực. Vì chúng không thả mình tự nhiên như những cánh hoa rơi mà xoay tròn nên khung cảnh động có phần kì ảo hơn.
Hoa dầu đi theo tôi cùng năm tháng, lại đổi tên trong mỗi mắt nhìn. Khi tôi bắt đầu yêu, cách nhìn của tôi về những trái dầu rơi có phần lãng mạn hơn, tôi bắt đầu gọi chúng là “hoa gió” hay “hoa chong chóng”. Con đường mà tôi và em đã đi qua, hai bên là những cây dầu cao to với những tán lá cao vút tỏa mát cả một quãng đường dài. Mỗi khi có một cơn gió nhẹ thổi qua những trái dầu bắt đầu rơi xuống theo đợt kín cả một góc trời, nắng khi ấy bỗng trở nên dịu dàng hơn trong mắt của những người đang yêu. Vỉa hè và cả lòng đường khi ấy như bị nhuộm vàng bởi những trái dầu rơi. Thanh âm đẹp nhất của tôi khi ấy là cảnh em nhặt cả một vòng tay những trái dầu rơi rồi tung xòe trong nắng. Hoa dầu đẹp trong gió, còn em đẹp trong tôi.
“Cánh hoa dầu xoay tít bay bay/ Nhớ ngày xưa bên nhau từng ngày”… tôi nghe lời bài hát của nhạc sĩ Giap Văn Thạch đâu đây khi quay về con đường xưa cũ mà thiếu đi một bóng hình. Cũng chỉ có những cánh dầu rơi đầy trên vai áo tôi như an ủi, như để mong chờ một khởi đầu mới. Tôi vẫn hay nhìn chúng rụng và cho rằng đó là đẹp nhưng với chúng, đó là đã kết thúc một chuỗi đời. Cũng là khúc ly tan. Chúng gieo mình để nảy lên một điệu nhạc buồn cũng là một kết thúc đẹp nhất. Đột nhiên một tia nắng vàng vọt rơi xuống tay tôi, bất giác ngẩn ngơ không nhận ra tay đã nắm chặt một trái dầu tự lúc nào, qua những kí ức vẫn đang rơi kia, tôi thấy không chỉ những trái dầu rơi, mà cả tôi, như được chúng ủi an, cũng bắt đầu chờ đợi một khởi đầu.
Tác giả: Lê Hứa Huyền Trân
Hội viên Hội VHNT Tỉnh Bình Định
No comments:
Post a Comment