ĐỨA TRẺ CHƯA KỊP LỚN
Truyện ngắn
LÊ HỨA HUYỀN TRÂN
Tôi thường yêu thích những điều khác lạ trong cuộc sống, như cái cách tôi thích cơn mưa mùa hạ hoặc ăn một que kem buốt lạnh vào mùa đông. Tôi lại đôi khi có những cái rồ dại của tuổi đôi mưa như đạp xe dưới cơn mưa thật chậm hoặc uống một ly trà thật đắng để thấy tái tê nơi đầu lưỡi khi đã bước qua tuổi ba mươi một cách nhanh bất ngờ. Tôi lại thích được nũng nịu trong vòng tay của ba, hoặc thèm thuồng một cái xoa đầu của mẹ để dù có nói “mày lớn tướng rồi con ạ”, ba mẹ vẫn trao tôi, cứ như tôi hãy còn bé thơ và tôi ước mình nhỏ lại như thế.
Cũng lâu lắm rồi tôi mới về thăm nhà sau những bộn bề cuộc sống. Phụ nữ tuổi ba mươi không rơi vào guồng quay công việc thì cũng rộn cả ngày với việc chăm sóc chồng con. Nhà ở quá xa khiến tôi ít có cơ hội về thăm, mỗi khi tạt ngang về thường là những lần mau chóng như chỉ kịp nhìn một tia nắng bạc vắt ngang mái tóc ba mẹ khiến mình lầm tưởng ba mẹ vẫn chưa già… Mùa hè này đi kèm mùa dịch, mang theo cho tôi cả những nỗi lo và những gánh nặng trong công việc, cứ mỗi lần như thế tôi lại tìm về nhà như một bến đỗ bình yên. Tôi biết mình ích kỉ nhưng khi tôi cứ ngày càng bé lại tôi lại không muốn thoát ra khỏi vòng tay yêu thương đó.
Vừa thấy tôi về ba mẹ đã lục tục kéo nhau đi chợ, khi về lại bày ra đủ thứ nào là thịt xay, nào là khổ qua, nào là bánh tráng. Tôi biết thể nào hôm nay cũng sẽ có khổ qua nhồi thịt và chả ram vốn là hai món tôi thích nhất. Bếp nhà tôi lại được hong lên đỏ lửa buổi trưa hè, cái nắng nôi bên ngoài như hun căn bếp nhỏ làm giọt mồ hôi lấm tấm trên lưng ba, ướt nhòe cái áo. Mẹ lo cạy ruột khổ qua nhồi thịt, và để lại một ít làm nhả chả ram, khi tôi cứ vừa tạt xuống bếp nhất định không cho. “ Nắng nôi mà xuống chi, lên trên thềm ngồi cho mát đi “- ba gắt gỏng. Tiếng mắng của ba cứ như tiếng yêu thương dội ngược, lời ngọt ngào của đàn ông vốn thường được thể hiện qua hành động. Một đợt mưa rào rơi xuống khóe mắt tôi nhẹ nhàng…
“ Mấy nay nắng nôi mua khổ qua về ăn cho mát”, “ Con bỏ ít dưa tủ lạnh, cả nhà rảnh bổ ăn, hoặc ngâm nước là lòng dưa mát lâu”, ba mẹ cứ luôn tay vừa nấu ăn vừa dặn dò tôi cứ như tôi chỉ vừa rời nhà ba mẹ về nhà chồng như những ngày đầu tiên. Bữa cơm nhanh chóng thành hình, ba với tay lấy cái cốc gốm pha ấm chè để nguội rồi trưa kịp bỏ cục đá lạnh vào thành trà đá cho tôi uống.
-Xưa mày với ba thích này nhất, hè là cứ vòi má pha một bình uống đã!
Tôi nhớ cái cốc gốm này non chục năm trước tôi với ba cùng đi đến nhà gốm đầu làng,
Nặn hai ly gốm cha con này, ba tỉ mẩn còn cốc tôi làm xấu xí, ba vẫn giữ tới giờ… Vẫn nhất quyết không cho tôi xuống bếp, ba ra trước nhà hái thêm mấy lá đinh lăng và mớ cải cay vào cuốn vội một cuốn đưa tôi thử đầu tiên. Tôi nhớ thuở nhỏ nghịch ngợm mỗi khi ba nấu ăn cứ quấn quýt ngay chân, để khi ba chiên được mẻ đầu tiên sẽ giấu mẹ cho tôi một cây ăn vụng… Bây giờ vẫn thế, vẫn cuốn chả ram vào cải cay đưa tôi thử đầu tiên, chăm bẵm tôi như ngày tôi còn nhỏ. Ba mẹ cứ xới cơm rồi ngồi nhìn tôi ăn, cứ thúc ăn này ăn kia, con gái ba mươi tuổi đầu mà vẫn dặn dò như trẻ nít nôi ba tuổi. Và tôi tự nhiên thích thế, thích cái cảm giác trái ngược này : một đứa trẻ mang hình hài người lớn trong mắt ba mẹ.
Tôi gắng thu xếp ngủ với ba mẹ một đêm, khuya tôi trằn trọc khó ngủ, ra thềm hóng gió thấy ba còn ngồi. Vừa nhìn thấy tôi, ba vội nói :” Có mệt mỏi gì nói ba nghe”, cứ như thực ra ba biết tôi đang có chuyện và luôn thức để đợi tôi nếu tôi cần một người để tâm sự. Và tôi cứ òa khóc mà kể với ba trăn trở cứ như một đứa trẻ về mách ba khi bị ai bắt nạt vậy…
Qua từng ấy năm, ngôi nhà vẫn luôn là bến đỗ, và sau từng ấy thời gian tôi vẫn là một đứa trẻ chưa kịp lớn trong mắt đấng sinh thành. Dù tôi có gồng mình trước cuộc sống ra sao, lo cho gia đình nhỏ chu tất như thế nào, tôi vẫn luôn là một đứa con bé nhỏ cần bàn tay của ba mẹ chở che trong suốt năm tháng của cuộc đời.
Tác giả: Lê Hứa Huyền Trân
Hội viên Hội VHNT Tỉnh Bình Định
No comments:
Post a Comment