THƯƠNG MẸ ĐÃ GIÀ…
Truyện ngắn
Lê Hứa Huyền Trân
Ngày con lấy chồng, nước mắt mẹ hóa thành dòng sông. Từng ấy tháng năm con đi, kí ức chưa bao giờ thôi ngưng nghỉ về ánh mắt đượm buồn của mẹ. Nhưng con gái sinh ra, cứ đưa đẩy theo dòng đời, đến một lúc nào đó cũng phải tìm về một bến đỗ bình yên, nơi bàn tay cha mẹ trở nên dần xa cách, chỉ còn lại những luyến lưu qua những phong thư và những lần gặp nhạt nhòa đã vội đi chưa kịp nguôi thương nhớ. Cứ mỗi lần nhìn lại quá khứ, con tim con cứ như không ngủ yên, con chỉ muốn chực ùa vào lòng mẹ khóc cho thỏa bao niềm kí ức.
Hoàn cảnh gia đình, cả gia đình ta sống ở nơi chẳng có mấy người thân. Nương tựa nhau mà sống, con cũng nên người. Trong con chưa bao giờ thiếu tình thương của cha và sự săn sóc quan tâm từng chuyện nhỏ nhặt của mẹ. Cha cứ xa nhà theo những chuyến đi biền biệt, để lại đây mẹ con với nỗi nhớ mong không nói thành lời. Gánh nặng áo cơm khiến mẹ không muốn xa cha cũng đành giấu vào trong không dám tỏ lòng. Từ khi còn bé, con đã là đứa con gái có phần nổi loạn khiến mẹ buồn lòng. Con biết nhưng mãi sau này cứ luôn hay bào chữa thuở ấy con mới lớn… Mẹ chỉ cười khi nhắc về quá khứ với những trò con nghịch dại. Gia đình mình nghèo, cha mẹ có thể nhịn ăn nhường tất cả cho con, nên con thấy bữa cơm luôn đầy đủ. Con khi ấy hãy còn bé quá, có hiểu được gì đâu, ăn uống hồn nhiên cho đã cơn thèm. Nhìn con ăn, mẹ chỉ cười, thi thoảng đút cơm vì con mải mê với những guồng quay của chiếc xe đồ chơi ba bánh.
Mỗi khi ngồi nhớ lại, quá khứ với những cơn mưa vẫn hay làm tim con nhức nhối. Mẹ có còn nhớ những hôm mưa chứ, khi hai bàn chân mẹ bấu chặt xuống đất bùn để giữ vững chiếc xe đạp cho con ngồi yên trên xe khỏi ngã. Con đường đến trường khi ấy lầy lội lắm, bùn bám đầy, nhìn hình ảnh mẹ gồng mình đi từng bước chậm rãi, khoác cái áo mưa mỏng, thi thoảng chỉnh sửa lại cái áo mưa nhỏ bé của con mà con rướm lệ. Con lúc ấy vừa thương vừa sợ. Thương vì nhìn mẹ đang phải gồng mình lên giữa trời mưa mà chậm rãi bước đi. Sợ vì mẹ lúc nào cũng yếu đuối, lại hay bệnh, hai bàn tay cứ run run, liệu có đỡ nổi con?... Con chưa bao giờ quên con hẻm nhà mình mỗi kì mưa lũ. Nước dâng ngập yên xe, con lúc ấy chỉ chực khóc vì không thể đi học được, mẹ đặt con ngồi trên yên, hai tay con bấu chặt cổ mẹ, cứ thế mẹ chậm rãi đưa con đến trường. Con có ướt chăng cũng chỉ ướt xíu đôi bàn chân hay vì mưa và gió quật, còn mẹ hầu như ướt cả nửa thân người.
Con còn nhớ có lần vô ý con làm mẹ đau. Con tập tành giúp mẹ khiêng ghế, nhưng rồi khi con thả vội chiếc ghế, nó đè lên chân mẹ. Đau lắm nhưng mẹ chỉ ngồi xuýt xoa rồi thấy con chực khóc vội ôm nựng lấy nựng để, bảo ban con. Lại có những khi con ham đọc truyện, tời giờ ăn mà hãy còn biếng lười, lúc mẹ nọc ra đánh, nước mắt mẹ cũng rơi cùng con, con òa khóc vì thương mẹ nhiều hơn là vì đòn roi mẹ đánh. Con nhớ mỗi bữa ăn mẹ hay chơi trò “tiếp xăng” với con, con cứ đạp cái xe đồ chơi được mấy vòng, quay lại chỗ mẹ, mẹ lại đút cơm cho con. Con ngày ấy hư thật, mẹ nhỉ, cứ hay làm phiền lòng mẹ?
Mẹ cứ luôn khen con nhiều hơn những gì con đáng được nhận. Con luôn hiểu mẹ muốn cổ vũ con từ những điều nhỏ bé nhất và cũng muốn cho con hiểu được con mãi nhỏ bé trong tim mẹ như thế nào. Ngày con bắt đầu xách được những gầu nước giếng đầu tiên giúp mẹ giặt đồ, mẹ cười tít mắt. Ngày con bắt đầu xào những chảo rau đầu tiên mẹ mãi xoa đầu. Ngày con nấu được bữa cơm cho cả nhà, mẹ cười điện thoại khoe với ba “con nay đã lớn”… Con cũng vui và luôn nghĩ những gì mình làm là to tát lắm, mà nào nghĩ những điều mẹ làm mỗi ngày còn hơn gấp trăm, gấp ngàn lần như thế nữa. Con chỉ biết mang lại nụ cười cho mẹ bởi mẹ cũng không cần những gì quá cao xa mà hãy thật dung dị. Mẹ luôn cười khi con khoe mẹ những điểm mười. Mẹ sẽ khóc khi con bị cô giáo phạt vì hay mắc lỗi. Mẹ dạy con biết như thế nào là đúng sai, được mất. Con còn nhớ mãi lúc mẹ dắt con vào chùa, giúp con thả những chú cá phóng sanh, mẹ thấy con cười thật tươi thì xoa đầu con và bảo : “ Mẹ muốn sau này con nhớ mãi, khi làm được việc tốt con sẽ thấy vui sướng như thế nào”. Điều mẹ nói con luôn mãi khắc ghi.
Ngày con bước vào giảng đường đại học, cha mẹ oằn trên lưng gánh nặng mưu sinh. Xóm nhỏ lao động của chúng ta rộn vang tiếng chúc mừng và những nụ cười. Con bây giờ đã lớn biết ẩn trong nụ cười của cha mẹ là cả những mối lo. Con vẫn hay nghe cha mẹ tính với nhau sao cho chi tiêu hợp lí mà không cho con biết. Khi ấy con ứa nước mắt cố nghẹn chặt không nói thành lời. Con cố gắng học thành tài mong báo đáp công ơn cha mẹ. Ngày con tốt nghiệp mẹ lại khóc. Giot nước mắt vui sướng lăn tròn rơi xuống nơi bờ mi thật hạnh phúc.Con cũng khóc. Cha cũng khóc. Cả gia đình cùng rơi lệ khi con tạo nên bước ngoặt đầu tiên của cuộc đời.
Rồi, con lấy chồng. Anh yêu thương con, và đó là điều duy nhất cha mẹ quan tâm. Con lấy chồng xa rồi bộn bề với sự mưu sinh nên những lần thăm mẹ trở nên ít hơn. Ngày nay, khi bước vào nhà, con như sững lại, là mẹ đấy ư? Tóc trên đầu mẹ bắt đầu đã lốm đốm bạc, bàn tay mẹ bắt đầu đã run run. Khi mẹ ngồi nói chuyện với con, cứ không ngừng trong vô thức đấp lấy bắp chân đang đau nhức. Khi con nhìn thấy mẹ ngưng ngay rồi bảo dạo này trở trời nên đau khớp, rồi cười hiền hòa, lục tục nấu cơm cho con ăn. Con phụ giúp mẹ, mẹ lại xoa đầu: “ Chao ôi, con tôi nay lớn thật rồi nhỉ”. Tự nhiên nước mắt con rơi không nói thành lời. Thương, mẹ đã già!
Tác giả : Lê Hứa Huyền Trân
Hội viên Hội VHNT Tỉnh Bình Định
No comments:
Post a Comment