Nhà thơ Phạm Hòa Việt |
EM THEO ĐOÀN LƯU DÂN
Phạm Hòa Việt
Em theo đoàn lưu dân
Khi mùa xuân vừa ngủ
Khi mùa mưa đã về
Trên môi người goá phụ
Ta ngóng đợi tiều phu
Như niềm khao khát nhỏ
Chân em vẫn ngập ngừng
Trên miền hoang đá cỏ
Trên miền hoang Động Đền
Trên miền hoang bể cả
Mà bóng chiều không quên
Giữa hai bờ sông Thạch
Ta còn lại sau lưng
Mùi hướng quen của đất.
Em theo đoàn lưu dân
Bờ vai em quá nhỏ
Ôi tiếng hát xa xưa
Môi thơm bông bí nụ
Ta bên trời tuổi nhỏ
Lá đông vàng biệt ly...
Em theo đoàn lưu dân
Tóc nghiêng nghiêng sợi đổ
Bàn tay thon ngón trò
Ngập ngừng chân bước đi...
Em theo đoàn lưu dân
Ta bên trời sóng dạt
Đường chông gai khó gặp
Rừng mưa lạnh đá lì...
Em theo đoàn lưu dân
Bỏ ruộng nương hương lúa
Sắn khoai ngày nghèo khó
Cà xanh rau má đỏ
Miếng ngọt chiều phai hương
Miếng chua chiều lá cọ..,
Em theo đoàn lưu dân
Cũng nhọc nhằn tuổi mộng
Bới gì trong đất xanh
Uống gì trong thác xanh
Tay em còn mềm mại
Làm sao ươm trái xanh...
Ta cầu xin... cầu xin
Sớm mai vào Đá Dựng
Chuông giáo đường vẫn rung
Có em tìm đất đứng...
Tiếng hát vẫn nhọc nhằn
Hai bờ vai em nhỏ
Trái rừng là lương khô
Cho những ngày khai phá
Hoa rừng là tinh hương
Cho tuổi hoang Động Đền
Cây rừng là sườn chái
Ta kết lá kè tươi
Trong ngôi vườn trú ngụ
Còn em và biển khơi
Tụ về cơn bảo tố...
Mưa rừng là mắt em
Khi đàn chim xa mẹ
Cỏ rừng là tên cha
Khi bỏ quên đồi lá
Về với buổi sơ nguyên
Xanh ngập tràn bóng mạ...
Bàn tay em đã lì
Củi tươi từng đốn một
Đốt gì cho chuyến đi...!
Bàn tay em đã gầy
Đoàn lưu dân còn đó
Ta cũng nghe sầu cay
Nhớ quê hương tuổi nhỏ
Nhớ Huế và mưa râm
Ta nhớ cả hoa tràm
Thương con đường nắng mới
Nhớ cát mùa Gio Linh
Phơi phơi rừng Cam Lộ
Bàu Đá và đông xuân
Giếng trong mùa lá đồ.
Xin góp cả hai tay
Tóc úp đều cổ áo
Đốt lửa cho vườn cây...
Xin hôn em một lần
Để ngày mai còn thấy
Nụ cười em rất xinh
Nụ cười em rất tình...
P.H.V.
No comments:
Post a Comment