Tác giả Lê Thanh Hùng |
Người đàn bà trong em bật khóc
Sao ta đối xử với nhau như người dưng
Như chưa hề đã làm người đàn bà trong em bật khóc
Trong buổi tàn chiều, ngồi một mình cô độc
Nhìn chiều đi, từng vết ngập ngừng
*
Ta đã từng, những năm tháng bên nhau
Đi qua bao mùa mưa nắng
Qua những chiều trong, đường xa vắng lặng
Bên góc phố thân quen rực rỡ sắc màu
*
Trong hạnh phúc dâng tràn choáng ngợp đắm say
Có những lúc, buông chiều ngã ngớn
Sắc thu không dường đẩy đưa lợn cợn
Vương vãi rơi, mờ tỏ bóng ngày
*
Ta đến với nhau, chầm chậm một góc đời
Rồi bất chợt, rời xa trong chớp mắt
Sao vẫn còn lẽo đẽo buông lơi những điều áp đặt
Giấc mơ xa, ngày cũ đã hao vơi
*
Thời gian nào, trôi lãng đãng một vòng tay
Tử tế với yêu thương, trở chiều bóng bẩy
Khi hết yêu thương, sao lắt lay như vậy
Ngang bóng chiều đi, nắng quái đổ đầy ...
Lê Thanh Hùng
Gió qua làng chài bên cửa Ông Trang
Chiều rong tiếng gió khua tàu lá
Dật dờ trôi, trắng nuốt vầng trăng
Chòi canh Đáy, cuối mùa tơi tả
Rung rinh theo nhịp gió Nồm săn
*
Anh, con triều biển Tây rón rén
Vịn bờ kè ra cửa Ông Trang
Ngắm dáng em bên chồ, bẽn lẽn
Trôi nghiêng dòng, nước đổ khẻ khàng
*
Mênh mông sóng đổ bờ bãi vắng
Lớp bùn non lấp lóa mặt người
Trong vắt sông trôi chiều phẳng lặng
Vạch ngang trời ráng đỏ thắm tươi
*
Thương vạt áo ngấm phèn khô quạch
Nắng đồng sâu đủng đỉnh qua làng
Bóng lén dọi má hồng bên vách
Bâng quơ cười, ngượng ngập quay ngang
*
Ơi đất Mũi, cứ trẻ trung như vậy!
Như vạt mắm cuối bờ, mãi tơ non
Chắn bão giông, lụi tàn đâu ai thấy
Lớp lớp phù sa, khuất lấp lối mòn ...
Lê Thanh Hùng
Dấu đêm
Đêm trống vắng, ánh sao sa
Khẽ khàng tiếng vọng, là đà sương giăng
Chìm trong vệt nứt, vết hằn
Mờ xưa dấu cũ, cong quăn sợi tình ...
Lê Thanh Hùng
Bắc Bình, Bình Thuận
No comments:
Post a Comment