1- Một lần với Đà-Lạt
Một mình tôi ly cà-phê Thủy-Tạ
Em quạnh-hiu chân bước đồi Cù
Giọt đắng sầu rụng rơi huyền-ảo
Em về chi chưa lấp kín trời thu.
Nước mắt ai chạy dài mặt hồ
Mối tình xưa trôi cuối phố
Ơi H'biang tím mấy tương-tư
Chàng K'Lang chôn trong tim nỗi nhớ.
Mù sương Preen chim cánh mỏi
Rặng thông chiều đứng lặng trong mưa
Thấp thoáng nhà đồi
em còn đây giọng nói
Quá đổi dịu-dàng hơi thở xa xưa.
Bên hồ những cánh đào rơi
Con đường ngút ngàn chém gió
Tình trần rồi sâu kín một đời
Phải không em còn thiếp ngủ.
Mây trôi đi xa lắm
Còn chăng đồi suối đợi em qua
Thầm thì nhắc người
má đào môi thắm
Phủ dụ em sương khói quay về.
Tôi thương em má nụ đồng tiền
Hồng cẩm-tú-cầu em chiều ở lại
Vướng chân người lối cũ yêu em
Cả một đời đỏ bông hoa rừng dại.
Sao tôi mãi hoài chờ đợi
Đà-Lạt khuất xa sương xuống bên người.
2- Sài-Gòn hơi thở đêm
Theo em những năm tháng cuối cùng
Ngang Continental bạc lòng phố cũ
Pagode đậm màu cà-phê đen
Tóc bao năm nhuộm từng sợi bạc !
Hoa sứ đầu hồi ngả màu già úa
Vườn người cây cỏ ngậm ngùi
Nhóm tường-vi hồng sầu chưa nở
Gió đông chiều niệm-khúc tan phai.
(Cô-đơn đậu quanh bóng tối
Soi mặt thấy buồn trời Sài-Gòn
Đời ngang qua bỗng đen hơn sói
Chén rượu trên bàn cay đắng tình em).
Givral sắc đêm đợi chờ
Phố buồn bóng dáng ai qua vội
Trên cao sao trời đổi ngôi
Tiếng còi quàng đêm lạnh giá.
Đi về cuối đường đầy gió
Sài-gòn trôi với chủ-nhật buồn
Ký ức người từng đêm trăn-trở
Giữa ngã tư mù bóng đêm sương.
Người ăn xin quờ quạng đèn khuya
Khung trời ngàn sao tắt lịm
Xa khuất Sài-Gòn hơi thở xưa
Hình như mùa xuân về quá sớm.
3- Em lặng lẽ mang theo nụ cười
Bên ngoài mùa đi bao lần
Tôi bên em thinh lặng
Nỗi buồn chạy quanh
Quanh quất đâu đây niềm xa vắng.
Khuất rồi nổi chìm đêm tối
Môi em còn giữ nụ cười
Bên hiên chút đời mệt mỏi
Mùa đông đi không tôi !
Ngỡ như chiếc lá vàng
Phiêu hốt bay đâu đó
Trái tim không đập nhịp đêm
Vĩnh biệt quãng đời xưa cũ.
Đã đến đi và nhớ
Lặng khuất mang nụ cười
Cây chiều rụng rơi chiếc lá
Bài hát buồn hoang trôi.
Những cánh cửa bên đường
Vội vàng đóng kín
Khô khốc mù sương
Nổi đau tái chín.
Đông đi màu nắng nhạt
Bầy thú hoang ngủ quên
Tôi cầm tay trên tay hẩng hụt
Chỉ còn em
mùa đông lặng tìm.
Em còn chạy quanh bên tôi
Giữ trong lòng bão tố
Con tim chết trôi
Vẻ lên khung trời nỗi nhớ.
5- Có phải thu vàng sắc lá.
Đóng cửa ngày xưa chôn kỷ-niệm
Hoa sữa nhà người ngát hương
Bên hồ chiều không đến
Mùa vội theo sang.
Má em đã phai hồng
Mặt trời ngủ yên đầu núi
Xao lòng nghe tiếng chuông ngân
Phía nhà thờ lời kinh xưng tội.
Người một mình cuối dốc
Gió bò quanh thân thể em
Trần truồng phủ quanh rêu mọc
Những vì sao trên trời buồn.
Bếp lửa đêm hắt hiu
Quê nhà chôn kín từng ký-ức
Vườn người nụ hôn cuối trời
Buổi sáng mặt trời không mọc.
Em thoáng u-hoài màu mắt
Dặm lòng đắng chát môi ai
Mới đó ngày vui qua mất
Nghĩa-trang tình cũ xa người.
Khuôn mặt thật gần
Ngó xuống rừng đồi hiu quạnh
Gõ hoài ngàn vạn bước chân
Hát mãi chi người câu "lời buồn thánh".
Tình em lâu rồi đốt cháy
Trong tôi lắng đọng cuộc tình trôi .
6- Người tình !
Là lúc đi xa ngoài vạn dặm
Là em bỏ con tim
ở lại cuối trời
Tôi một đời mê đắm
Bóng hình người và biển mù khơi.
Buổi xóm chợ Chu-Lai đêm
Ngồi gần nhau lần cuối
Một trời tâm-sự buồn
Đưa tôi quay về xóm cũ.
Là ngày lên đường tay vẫy
Vườn-tao-ngộ cô-đơn
Xa nhau chưa hề kịp nói
Dấu nhớ ai về phía tận cùng.
Là lần em một ngày quay về
Đêm Bà Chiểu bước chân xao nhớ
Trước lăng Ông hai ta ước thề
Rồi mười năm sau đi mãi.
Em gởi message thăm hỏi
Giờ anh còn có vui không ?
Ở tận Pennsyl cả đời nhớ mãi
Hơn bốn mươi năm lỗi hẹn xót lòng.
Có phải 2018 em và người tình
Từ độ đồi sim rừng tràm chờ đợi
Lời hẹn khi xưa Chu-Lai cuối cùng
Cách biệt nhau sao em buồn thế .
(H.ơi một đời mắt lệ !)
Huy Uyên
No comments:
Post a Comment