Tác giả Trạch An - Trần Hữu Hội |
ĐỪNG BAO GIỜ LÀ TÔI!
Truyện ngắn Trạch An - Trần Hữu Hội
“Con thú ăn thịt đồng loại rồi đi ngủ.
Con
người làm trái rồi ăn năn. ” (François-René
de Chateaubriand )
Tôi
nói với con gái:
- Con cho ba ghé chỗ bác Trung vé số nghe. Ba
ngồi chơi với Bác, khi nào ba gọi thì ra chở ba về.
Đứa
con gài tấp xe vào quán cà phê Tùng, nơi có quầy vé số của anh Trung. Từ ngày
vào Sài gòn định cư, tôi thường hay nhờ con chở đến chỗ anh Trung, Tôi quen
biết anh ban đầu là một hai lần mua vé số, thấy anh cởi mỡ, tôi thường ghé chơi,
có khi mua vài tấm vé, có khi không… chuyện trò cùng anh là chính.
Sáng
nay, đi cắt tóc về, tôi nhờ con chở thẳng đến anh Trung ngồi chơi.
Vừa
thấy tôi, anh đã đưa tay vẩy chào, miệng hô to vào quán:
- Hai
ly cà phê cho hai thằng già này nghe cháu!
Cô bé
bàn quán ngững mặt nhìn rồi gật đầu chào tôi, cũng là tỏ cho anh Trung biết là
đã nghe thấy, cô bé đi vào quầy…Anh kéo cho tôi cái ghế có chỗ tựa lưng rồi
ngồi xuống dán mắt vào tờ báo cũ.
- Có
tin gì mới và gay cấn lắm ha anh Trung?
-
Không, báo từ đời nao rồi, nhưng có cái này hay hay, chú đợi chút tôi đưa chú
xem…
Tôi ngồi
xuống ghế, nghiêng người bỏ cặp nạng tựa vào gốc cây, châm điếu thuốc rồi nhìn
vu vơ ra đường trong khi anh Trung vẫn chăm chú với tờ bào.
Tôi
thích chuyện trò với anh vì anh là người có tâm có tình, ngồi bán vé số, anh
gặp nhiều người và biết được nhiều chuyện đời khá thú vị. lại nữa, những hiểu
biết của anh rất phù hợp với tôi, tính ra anh chỉ hơn tôi bốn tuổi, học trước
tôi vài năm, ngày tôi học lớp 11, thì anh rớt tú tài II, dăng linh, khóa 4 năm
1971 trường Bộ Binh Thủ Đức. Anh không xuất cảnh được vì chỉ cải tạo hai năm, hai
lần trọng cấm trong ba năm lính, đến ngày 30/4/75 anh trình diện với cấp bậc
thiếu úy ĐPQ. Nghĩa là ra trường chuẩn úy, 18 tháng sau, anh lên Thiếu úy đúng như
quy đinh, rồi nằm đó cho đến khi đi cải tao! Bạn bè cùng khóa anh ra tác chiến,
phần nhiều lên Trung úy, có người cố Đại úy và cải tạo trên ba năm nên giờ ở
hải ngoại rất đông. Lâu lâu anh có tí quà từ bạn bè, bao giờ anh cũng kéo tôi
đi làm vài lon đưa cay với dĩa mồi to
tướng.
Nhiều
người biết anh là sĩ quan, không được xuất cảnh, khơi lại chuyện cũ, anh cười
nói:
- Con
người có số cả rồi, xuất ngoại cũng phải có số xuất ngoại chứ.
Hồi mãn khóa, anh nắm trong số tốt
nghiệp từ 1 đến 10, được chọn đơn vị, vì có mẹ già nên anh chọn Tiểu khu Biên
Hòa, ĐPQ.
Chiến
sự năm 1972 rất căng thẳng, bạn bè phần nhiều chọn Dù hoặc Biệt Động Quân.
Khi
biết anh về Tiểu Khu, bạn bè đùa, ném cho anh những chiếc mũ đen :
-
Cho mày, về "Rùa” đội, tụi tao có nón khác!
Nóng
máu, anh muốn chọn Dù cùng các bạn ra tái chiếm Cổ Thành…nhưng Mẹ và chị anh khóc
lóc, không cho.
Khi anh
chưa hết phép mãn khóa, bốn thằng bạn cùng Đại Đội anh về Dù, đã nằm xuống nơi
ấy. Số còn lại, bây giờ đang ở Mỹ, những lần về Việt Nam, gặp lại nhau, khi
tuổi đời đã gần thất thập, ôn chuyện quân trường, chuyện lính tráng sinh tử cận
kề, ai cũng cho là mỗi người có một số mệnh riêng…Ngồi bán vé số bên đường như
anh Trung chưa chắc đã khổ, sung túc ở hải ngoại làm kiếp lưu dân chưa chắc đã là
hạnh phúc…
Chưa
cầm súng ngày nào nhưng lại sống trong thời đất nước loạn lạc, bạn bè tôi cũng
nhiều người nằm xuống trên chiến trường, nên tối rất đồng cảm với những chuyện
anh Trung kể.
oOo
Khi cô
bé mang cà phê ra cũng là lúc anh Trung rời mắt khỏi tờ báo:
-
Không biết chú có khi nào gặp tâm trạng này chưa?! Đọc đoạn này này…
Tôi nhận
tờ báo từ tay anh.
“…Bây
giờ, việc thi hành án cho một tử tù bằng hình thức tiêm thuốc độc vô cùng rắc
rối. Nếu phạm nhân nằm ở trại giam đã xây dựng "phòng" tiêm thuốc độc
thì còn đơn giản, nhưng nếu ở các tỉnh xa thì không đùa được. Cả một đoàn người
trong ban tổ chức thi hành án gồm hàng chục cán bộ của công an, tòa án, viện
kiểm sát, cảnh sát bảo vệ, pháp y. Cảnh sát dẫn giải phạm nhân phải đi từ nửa
đêm gà gáy, vượt quãng đường có khi hàng trăm cây số để đến trung tâm thì mệt
mỏi đến mức thế nào.
Nhưng
rắc rối nhất, khó khăn nhất lại chưa phải là chuyện đó, mà là từ việc “ai sẽ là
người lấy ven, chọc kim vào tay tử tù?”.
Thế
mới có chuyện rằng, để một bác sĩ lấy ven tử tù, người ta đã phải làm một văn
bản gần như đánh lừa người bác sĩ đó với một cụm từ hết sức mơ hồ là "hỗ
trợ". Tất nhiên, sau lần ấy thì chắc chắn người bác sĩ này sẽ không bao
giờ tham gia nữa.
Rồi
lại có chuyện ở đơn vị công an nọ, tìm mãi không ra người lấy ven, tiêm thuốc
cho tử tù. Cuối cùng, họ tuyển một cô mới học Trung cấp Y kèm theo lời hứa, nếu
chịu làm công việc ấy thì cho vào biên chế để cô gái nhận lời. Không hiểu rồi
cô gái ấy sẽ làm được công việc này trong bao lâu?
“…Có
anh lính mới, láu cá lắm, phải làm nhiệm vụ, anh ta sợ ám ảnh nên cố tình không
bắn vào tim tử tù (vị trí có dán cái băng dính để làm “cọc tiêu”), mà anh ta
bắn vào chân tay họ, rồi tự nhủ “mình không hề giết người”…
Tôi
trả tờ báo:
- Có
gì đâu anh?
-
Nỗi ám ảnh, lòng hối hận! Không biết bây giờ thế nào. Tôi nghe nói, ngày trước,
tiểu dội hành quyết có 12 người, mỗi cây súng chỉ có một viên đạn, lấy từ 12
viên đạn trước mặt, trong 12 viên dạn đó có một viên đạn giả, không gây chết
người, vậy là mỗi người trong đội hành quyết ai cũng hy vọng là mình đã chọn
đúng và đã bắn viên đạn ấy, yên tâm mình không giết người, không đem cài chết đến
cho tử tủ. Trong chiến tranh, giữa trận mạc, bắn búa xua chẳng chủ tâm trúng
ai, có khi nhiều người chết vì đạn của mình nhưng mình không hề biết và không
ray rứt, nhưng khi dối phương vô tư trong tầm đạn, nâng súng lên ta không dám
bắn, không phải vì ta hèn, mà vì ta sợ chính lương tâm mình! Tôi cũng đã có lần
như thế!
-
Anh kể đi.
- Ừ.
Anh Trung nhấp ngụm cà phê, chậm rải: Hồi đó, đang có hiệp định ngưng bắn, tôi
đóng quân ở Hố Đá, Biên Hòa. Trung đội tôi nằm bên con suối, án ngữ con đường
vào làng. Tiếng thì ngưng bắn nhưng bên kia cứ thấy bên này sơ hở là tấn công,
cắm cờ dành đất, vì thế nên luôn luôn phải đặt trong tình trạng báo động, căng
thẳng hơn cà lúc không ngưng bắn. Để giữ đất, nên trung đội tôi chia mỏng thành
3 toán. Mỗi toán một tiểu đội trừ! Chiều hôm đó, sau cơm tối xong, tôi ngồi với
trung sĩ trung đội phó, bên máy truyền tin. Bất chợt, tôi thấy một chú vi xi
trẻ măng, quàng một lá cờ Xanh đỏ quanh cổ đi ngang trước mặt, cách chừng 15 mét,
tôi với tay cầm cây M 16 lên, với tầm này thì không cần nhắm nhiếc gì, bóp
nguyên băng là nó tiêu. Tay trung sĩ đưa tay ấn nhè nhẹ mũi súng chúc xuống,
tôi nhìn hắn, hắn đưa ngón tay lên miệng ra dấu im lặng. Khi tên vi xi khất xa
về phía làng, tôi hỏi:
-
Sao vậy?
-
Thứ nhất là sai chiến thuật, biết đâu đây là thằng cảnh giới đi trước, đàng sau
là cả trung đôi, đại đội. Thứ hai là ông liệu có quên được hình ảnh nó chết trước
mắt bởi loạt đạn của chính ông trong khi lệnh ngưng bắn vẫn còn hiệu lực không?!
- Khoảng một giờ sau, khi tay trung sĩ xuống
suối pha ca phê, tôi đang ngồi nhìn về hướng Biên Hòa thì chính thằng vi xi trẻ
kia quay lại, lần này thí hí hửng lơn tơn, là cờ vẫn còn quấn ngang cổ, trên
lưng đeo ba lô, trên ba lô còn có mấy đòn bánh tét. Tôi nâng súng lên, hướng về
phía cậu ta, bụng nhủ thầm: “Hai lần
rồi nghe nhóc con, mày mà cắm là cờ trong làng là mai bỏ mẹ tao!”
Đêm
đó yên lành và cả ngày mai cũng không có rắc rối nào, tôi nhẹ người! Có nhiều
khi ta thở phào như vậy lắm trong đời.
Nhiều năm sau này, tôi cũng một lần nữa thở phào, cảm ơn trên đã không
đễ tôi sai phạm…
Tôi
nhìn anh hỏi:
-
Sao anh ?
Anh
Trung lại nhấp ngụm cà phê, tay sửa mấy xấp vé ngay ngắn dưới mấy hàng dây thun…
-
Dạo đó, vào những năm 79-80, đói kém lắm, Tôi xót xa đến đứt ruột mỗi khi nhìn đứa
con gái tôi nổi ghẻ chốc đầy người vì ăn không có chất, vợ tôi xanh xao, môi
thì lỡ loét, rát đau mỗi lần đưa thức ăn vào miệng hay uống nước! Tôi xin vào
làm bốc vác cho một nông trường cao su ở Đồng Nai mong kiếm tí tiêu chuẩn Gạo,
mắm muối…cải thiên cuộc sống! Tay kế toán công ty, biết tôi là sĩ quan cải tạo
về, cho tôi lên phụ cho một cô kế toán Đội. Thằng này ăn bẩn khủng khiếp, Công
nhân than trời than đất nhưng hắn vẫn thản nhiên tại chức, Giám đốc cũng ghét
hắn nhưng không dám đụng vì hắn là em ruột của tổng giám đốc cao su miền Nam. Hắn
hài lòng tôi vì tôi chăm chỉ, từ ngày có tôi, sổ sách ít sai, cô kế toán là bồ
của hằn nên hằn quan tâm hơi nhiều…Một buổi chiều, hắn gọi điện tới bảo tôi tối
chuẩn bị sẵn, sau cơm tối, hắn sẽ đến đón đi chơi…còn dặn: “ Bí mật nhé”. Tối
đến hắn chạy chiếc xe Vespa mới cứng đến chở tôi đi. Chiếc xe này hắn mua lại
của một Linh mục trong vùng. Chiếc xe được đem từ Ý về hôi ông ấy đi học bên đó, Ông Cha nhận giáo xứ xong thì 75 ập đến, nó
được đắp chiếu từ khi về đến nay vì không có xăng…Tôi không biết hắn đi đâu mà
lại chạy vong vèo trong các lô cao su vắng vẻ. Gần một giờ sau mới tới nơi, đó
là căn nhà to như biệt thự, cũng nắm trong lô cao su. Hắn đi đánh bạc với những
tay đồng liêu, có lẽ cũng là những tên hạm như hắn. Tôi được hắn chỉ vào nằm
trên chiếc võng của trạm bảo vệ. hắn dựng xe ở đó rồi vào trong nhà. Tôi nằm trên
võng, lạnh và muỗi không ngủ được. Thì
ra hắn đem tôi đi theo vì đoạn đường dái và vắng, hắn sợ cướp, có tôi ngồi sau
xe hắn yên tâm hơn. Tôi kéo cao cài mủ của chiếc áo khoác, kéo sợi dây buộc
trùm mật cho đỡ muỗi. Gần sáng, hắn đi ra với cái túi xách căng, chật cứng
tiền, hắn thắng bạc vơ sạch sòng đêm đó.
Kể
đến đây anh Trung ngừng lại nhấp một ngụm cà phê, nhấp thêm ngụm nữa. Hỏi tôi:
-
Chú hồi trước có hay đọc truyện trinh thám không?
-
Có, Thích lắm anh.
-
Chú có khi nào đọc cách giết người không bằng dao, bằng súng mà bằng dây cước
hay dây dù không?
- Có
nhiều…mà sao anh?
Anh
kể tiếp:
-
Ngồi sau lưng tay kế toán gian ác, tôi nảy ra ý định giết hắn đễ cướp cái túi
tiền. Tôi rút cái dây nơi áo khoác một cách nhẹ nhàng, vo lại, cầm trong tay.
Trong khi đó hắn vô tư chở tôi đi vòng vèo trong đường cao su vắng, lạnh và
tối. Ánh đèn pha của xe Vespa rất sáng, rọi khá xa… nên hắn có lẽ cũng bớt sợ.
Tim tôi thì đập thình thịch liên hồi, muốn ngộp thở. Khi hắn dừng xe trước
phòng kế toán đội cho tôi xuống, tôi thở phào bắt tay hắn rồi đi nhanh vào
chiếc giường của tôi nơi cuối phòng, nằm vật xuống. Ban đầu tôi trách mình nhát,
bỏ qua một cơ hội có thể đổi đởi, hay ít ra cũng có một cuộc sống khá hơn, hết
đói khát… nơi một tỉnh nào đò ở miền Tây xa xôi…Tôi thiếp đi trong chập chờn
những mưu toan, sáng ra tỉnh dậy, tôi nằm im và ý thức là vẫn không có chuyện
gì, nỗi sợ qua đi, tôi thở phào nhẹ người vì đã không có chuyện gì!!!
Tôi
nhìn anh cười cười, nói:
-
Sao không tận dụng cơ hội loại bỏ một con sâu?!
-
Sâu sia gì, những tử tù cũng đều là những tên gian ác, đáng tội chết tòa mới
kêu án tử. nhưng nó chết vì ai đó, sao đó… chứ không phải là mình. Còn nếu là
mình thì không tránh được ray rứt trong tâm trí! Chú không đọc đoạn bài báo nói
không ai dám nhận công việc tìm tỉnh mạch đễ chích mũi thuốc độc vào tay kẻ
lãnh án tử à?
Tôi
nhìn bâng quơ ra đường rồi nhìn lại anh Trung…Lâu sau mới trả lời anh:
- Có!
Sài gòn, 17 tháng VIII năm 2917.
Trạch An-Trần Hữu Hội
No comments:
Post a Comment