Thơ tặng
CÔ GIÁO VỀ HƯU
*
Tháng sau em về hưu
nhận lương theo sổ
Nghỉ ngơi thôi
sau 35 năm đứng lớp
Học trò nghe tin
có em bật khóc
Thương cái dịu dàng
nhưng nghiêm khắc của cô
Thời gian qua mau
chúng ta sắp già rồi sao...
(Nhớ lại cái thời
anh thập thò ngoài cửa lớp
Gặp tay bảo vệ vô cùng đáng ghét
Lão canh anh như canh trộm -
thật buồn cười
Cuối cùng
rồi anh cũng dụ được em thôi
Về làm dâu
cái xóm nghèo xơ xác
Nghèo mà thanh cao -
lần đầu anh ba hoa tán dóc
Để em tin cho đỡ đau lòng
Chỉ là dối nhau
cho qua cái thủa long đong...)
Giờ em lại về
với tre pheo cau bưởi ... quanh sân
Bắt chước người xưa
mình ca bài "quy ẩn"
Nhẹ nhàng như mây
sớm chiều lãng đãng
Bỏ lại sau lưng
những ảo ảnh phù trầm
Khi em về
có anh đứng đợi trước sân
Có bàn tay thô chìa ra em nắm
Hạnh phúc là cái thứ chi
mà muôn đời bí ẩn...
Nguyễn Văn Gia
No comments:
Post a Comment