Tác giả Chu Vương Miện
ĐOẢN CÚ
lọt lòng đã khổ rồi
cùng một dòng sông
bên lở bên bồi
cùng một kiếp ngườì
kẻ ăn cơm
ngươì ăn xôi
Năm cùng và tháng tận
Kiếp trâu bò lao đao
kiếp con người lận đận
ở tù bao nhiêu năm
ở lính bấy nhiêu năm
bèo dạt sáng trôi xuôi
buổi chiều thì về ngược
lê lết ven dòng đời
Ôi tháng tận năm cùng
hết mùa thì tới tết
quanh năm thì thiếu ăn
bốn muà thì lũ lụt
Ôi làm cái kiếp người
Sao mà càng thấm mệt ?
2. 5 CHỮ
Trăm năm là mấy chốc
kỷ này qua kỷ kia
mãi mãi là nô lệ
nhỏm lại chả ra gì ?
vẫn chỉ nhai cục cháy
vẫn canh cặn cơm thừa
vẫn chỉ thằng đầy tớ
muôn đời kiếp làm thuê
đầu luôn luôn cúi xuống
cúc cung chả ích gì
Ngườì nằm bên góc chợ
ngửa mặt nhìn đất trời
đất nghe chừng lành lạnh
trời mù tối thiu thiu
miếng ăn là miếng nhục
kéo mãi đủ muôn thời
trăm năm nghèo xơ xác
thương tổ quốc giớng nòi
đứng nơi xa mà khóc
chốn nào ? quê hương tôi ?
2.7 CHỮ
Trăm năm ừ vẫn cứ trăm năm
luẩn quẩn loanh quanh một chỗ nằm
có kẻ an vui trong ván cũ
có kẻ phong trần ngủ dưới sân
có kẻ lang bang nơi nền gạch
không chiếu không mền trơ tấm
thân
xuân tết lù lù sao vẫn dến
mà sao vũ trụ cứ xoay vần
kẻ mạt sao cứ nghèo mãi mãi
góc đường nơi tứ có vô thân
hờn thiêng sông núi nào ? đâu
nhỉ ?
thảm thương số phận kẻ khốn cùng
?
Xuân đến xuân đi, đi lại đến
Xuân đi xuân đến, đến lại đi
Một năm cứ đủ mười hai tháng
cứ đến và đi trọn chu kỳ
ai nghèo ai khó xuân không biết
?
ai buồn ai khổ ? tết cứ đi
bốn muà cứ vậy đi cùng đến
Mau chậm cầu mong chả ích gì
?
bốn muà xuân hạ thu đông đó
Gió thổi căm căm dạ như chì
Tết đến khắp nơi toàn lũ lụt
ngồi nhìn gia sản nước tuôn đi
LỤC BÁT
đoạn trường rồi lại dời trường
cũng toàn vân cẩu vô thường đó
thôi
phù danh bám mãi kiếp người
u minh bào ảnh dãi hoài ánh
trăng
đêm đêm vọng tiếng ca cầm
tiếng tơ tiếng trúc khóc thầm
đời nhau
đoạn trường ruột đứt càng đau
dồi trường nhai mãi càng rầu
xót xa ?
kiếp sau xin chớ ngợm người
làm chim bìm bịp cuối trời mà
bay
thế gian lộn với thế ngay
ban đêm rời lại ban ngày ban
trưa
hết dưa rời lại tới dừa
hết trâu rồi lại qua lừa hỡi ơi
kiếp sau xin chớ ngợm người
thà làm tảng đá ven đồi trồng
thông
vô tri lộn với vô thường
vô tâm vô ngã đôi đường đôi nơi
lờ mờ bụị cát mù khơi
lênh đênh phù ảnh lạc loài phù
sa
No comments:
Post a Comment