Ảnh tác giả. |
ĐỂ EM BAY
Lê Hứa Huyền Trân
Đột nhiên có những lúc con người muốn sau lưng mình dường như có thêm một đôi cánh, vì trong vô thức, lúc nào họ cũng tụ huyễn hoặc mình rằng đôi cánh gắn liền với sự tự do. Em cũng thế, em cứ như một cô bé hay để hồn mình hoang lạc trong miền viễn du, để rồi nhiều lúc ngồi tư lự em lại tìm cho mình một lối thoát nơi bầu trời xanh thẳm kia. Và cũng chính vì không thể tạo ra cho mình một đôi cánh, em tự tạo cho mình một ước mơ, một ước mơ gắn liền với sự tự do, sự tự do mà em chạy đi tìm kiếm trong suốt cuộc đời mình để rồi đến lúc nào đó em tự nhận ra, dẫu em có muốn mình thoát ra khỏi điều gì đó thật bình thường thì em cũng chỉ có những cảm xúc lẽ thường như bao người. Em thèm khát tự do giống như họ.
Phụ nữ sinh ra với một trái tim yếu mềm luôn chảy cuộn trào dòng máu nóng tự trong lồng ngực, và có lẽ cũng bởi thế, trái tim của họ, dẫu là hạnh phúc hay thương đau, nó cũng lưu lại trong bờ tim những kí ức ngày xưa nhiều hơn những người đàn ông. Ngày ấy, trong cơn mưa bụi phảng phất những chiều sương buông, có cô bé ngồi mơ về một mái nhà bên những triền đồi có hoa màu tím. Tự chăng cô bé ấy yêu màu tím bởi cái sự thủy chung mà nó chứa đựng, và khi anh hỏi rằng em yêu loài hoa gì, em chỉ mỉm những nụ cười nhẹ, em yêu những nhành hoa màu tím, nó vô định, mênh mông, chứa trong mình nhiều khoảng trống và cả niềm tin, nếu thực lúc đó anh không còn những tin yêu, anh vờ hỏi để làm gì?
Tự lúc nào ta lại có những “khoảng trống không nhau”? Cũng giống như khi em và anh đứng tại một ga tàu, rõ ràng trên tay là hai tấm vé nhưng thực trong lòng cái chốn mà ta muốn đi tự lúc nào đã khác xa nhau. Bến ga không còn là nơi bình yên, không còn là nơi giấu chôn những nỗi niềm hò hẹn mà bỗng chốc trở thành bến lưu biệt kìm hãm khoảng tự do riêng biệt của mỗi người. Cái cảm giác không nhau khi ở cạnh nhau, nó buồn thật, anh nhỉ? Nó giống như những lúc ta ràng buộc nhau trong những kì nghỉ lễ, và những ngày ấy cứ như mặc định những đôi tình nhân sinh ra để kỉ niệm những điều quan trọng khi ở cùng nhau. Ta đi cạnh nhau dưới những tán lá mùa thu, đón một điều gì đó thật đặc biệt dẫu trong tim ta, người đi cạnh đã không còn là điều đặc biệt. Cũng cái tán lá buổi giao mùa ấy thôi, trong tà áo dài trắng tinh khôi và cậu trai mặc chiếc quần tây sẫm màu bên chiếc sơ-mi trắng có một đôi chim nhỏ vờn nhau bởi những nụ cười tỏa nắng, Ấy thế mà giờ, ừ, thế đó, những khoảng trống không nhau.
Hay tựa như những nụ cười cố gắng đề vờ như đang vui, cố để làm cho người kia không nhận ra trong bờ tim phải chăng đã thuộc về một hình bóng khác. Đó là vì chúng ta vẫn còn thương nhau đấy thôi, nhưng thương và yêu là hai khái niệm hoàn toàn khác nhau, phải không anh? Chúng ta thương nhau, không muốn làm cho người kia phải buồn bởi chăng trong tâm trí ta, cứ như một phép thôi miên hay là một điều mặc định, rằng người kia là người quan trọng. Còn khi đã yêu nhau, chúng ta sẽ không lừa dối nhau dẫu phải lừa dối chính mình như thế. Như anh đang xem em là một chú chim nhỏ, chú chim nhỏ mà anh sợ bị thương, anh dìu dắt, nâng niu, nhưng một ngày nào đó, anh sẽ để chú chim ấy ra đi, vì anh biết anh sẽ mãi không thể là chốn tựa nương của nó vậy. Thế đấy, thương và yêu luôn là những khoảng cách tưởng gần nhưng lại xa vời vợi, và đó tạo cho ta những khoảng trống không nhau.
Em giữ cho mình những khoảng trời riêng và những kí ức về anh tưởng chừng sẽ là giấc mộng điệp hồn nhiên mãi mãi. Nhưng nếu đã không thể thuộc về nhau thì cái thời áo trắng tinh khôi kia, dẫu có đẹp đến vô cùng nhưng rồi cũng sẽ phải vội quên, em ép buộc chi mình phải cố công gìn giữ? Ta đã cho nhau những đường tàu song song, cái ngày còn yêu ta mơ hồ huyễn hoặc mình, cho rằng dẫu chúng ta có chạy mãi tới cuối chân trời, thì vẫn cứ luôn song hành, vẫn cứ luôn đối diện nhau, mãi mãi suốt đời sẽ ở cạnh nhau như thế. Nhưng chúng ta không nhận ra rằng, những đường tàu ấy dẫu có chạy mãi chạy tới cuối chân trời cũng chẳng bao giờ cắt được nhau. Thế đấy, chúng ta tự tạo cho mình ngay từ cái thời bắt đầu yêu những khoảng trống không nhau.
Anh cứ luôn so sánh em như một chú câu nhỏ yếu đuối, một chú câu nhỏ đầy vết thương không cất mình bay nổi, thế nhưng bây giờ, chú câu ấy đã muốn bay. Anh biết không, loài câu nhỏ bé ấy cũng mạnh mẽ lắm, khi nó cảm thấy chiếc tổ ấy không còn thuộc về mình, nó sẽ muốn bay. Có bao giờ anh thấy những chú chim non tập bay chưa? Yếu ớt lắm, nhưng cũng mạnh mẽ lắm. Chúng cứ từng bước từng bước trên những cành cây, và vút mình… chúng bay! Em biết khi rời khỏi chiếc tổ xưa kia, những cơn mưa bụi sẽ chỉ còn là kí ức, những hôm bờ tóc ướt, triền vai gầy co ro vì lạnh sẽ không còn có được những vòng ôm. Nhưng nó đã thành một phần cuộc sống của em, mặc nhiên, khi không có anh, em phải vờ chấp nhận. Vờ đến một ngày nó sẽ thành một thói quen, và điều đáng sợ nhất chính là anh đã để những thói quen ấy hình thành.
Nếu yêu thương chỉ còn là trong kí ức và đời nhạt nhẽo như những vòng ôm thì hãy để em được nếm mùi tự do. Để những hôm rảo chân trên bờ cát chỉ còn là những cơn mơ mộng mị, những hôm hát vang dưới bầu trời chỉ là tội lỗi của kẻ đi rao bán giấc mơ và những nụ hôn ấm nồng thuở xưa kia chỉ là chút vụng dại mà chẳng ai muốn nhớ. Để em đi. Và em sẽ tự cho phép tim mình khép lại, dưới ánh dương sâu thẳm, em đã thành một chú câu tự do. Và anh biết không, em tin chú câu ấy sẽ vô cùng hạnh phúc khi nó đã chấp nhận được cuộc sống của mình.
Tác giả: Lê Hứa Huyền Trân,
Hội viên Hội VHNT Tỉnh Bình Định,
phongtruongtu201@gmail.com.
No comments:
Post a Comment