EM ĐỂ TANG GIÙM BIỂN CỦA TÔI
Xin
một lần em để tang giùm biển của tôi
Màu
xanh ngọc chợt biến thành màu tảo đỏ
Tôi
không thể tin lời hàm hồ gian trá đó
Họ
học làm người tử tế khó quá phải không?
Xác
cá tôm giạt bờ tanh tưởi cả biển Đông.
Nhìn
nhức mắt từng bãi bờ bị bức tử
Những
mảng thuyền dập dềnh trong con sóng dữ
Biển
lại sục sôi mùi độc tố cuồng phong.
Người
ta bảo tôi dạy em yêu đất nước non sông
Yêu
biển bạc rừng vàng yêu từng ngọn rau cọng
cỏ
Được
đổi lấy bắng thịt xương bằng muôn ngàn máu đỏ
Của
bao anh hùng bao thế hệ tiếp bước cha ông.
Tôi
có một thời say sưa giảng giống một kẻ lên đồng
Như
con chiên ngoan đạo tin thánh kinh như tin chúa
Tự
đốt trái tim mình thành Đan- kô rực lửa*
Thiêu
xác tín cuối cùng thành một đám tro bay.
Rừng
giẫy chết và biển thèm hoại tử từng ngày
Người
như nhánh san hô chực chờ cơn hồng thủy
Như
xác cá phơi mình đợi mặt trời lên phân hủy
Biển
lại dập vùi bao thân phận lẻ loi.
Biển
bây giờ không còn là biển bạc em ơi
Đâu
chớp bể mưa nguồn đo lòng người em nhỉ
Lối
sống đớn hèn biến ai kia thành con người ích kỷ
Vậy
xin một lần em để tang giùm biển của tôi.
Nguyễn An Bình
*Đan-Kô: tên một nhân vật trong truyện dân gian
của nhà văn Nga Maxim Gorki.
No comments:
Post a Comment