Chu Vương Miện
QUẢNG
TRỊ CHÂU Ô
1
lâu
quá mơí nhận email của chị
thì
ra chị vẫn sống vẫn còn
bao
nhiêu đường đất chị qua hết
chỉ
có nước mình chị lại quên ?
trong
đầu nọ chỉ khi này khi nọ
có
đôi lần chị nhắc tơí em
nhắc
chừng chừng cho có nhắc
46
năm sông cạn đá mòn
đời của chị mấy cơn gió chướng
đến
và đi lật đật phũ phàng
bao
thân thiết không giữ chân chị nổi
nhớ
thương hoài tình cũng bé cỏn con
chồng
chất mãi chị qua lục thập
vẫn
kiên gan chân cứng đá mòn
ôi
Quảng Trị cũng kệ cha Quảng Trị
em
có chờ cũng mặc xác em
đời chị bây giờ kể như đồ bỏ
cha
mẹ anh em chừ cũng chả còn
chị
có sống cũng nghỉ nơi nước nhược
có
trách gì? chị nghĩ chỉ có em
2
chị
đi ngoài đường đầu quên những con đường
chị
ngồi trong quán quên đi ly nước lạnh
chị
vào thiền môn tịnh tọa
mấy
mươi năm chị quên cha lẫn mẹ
quên
cả anh chị và các em
đến
mồ mả ông cha chị cũng quên luôn
chỉ
thân thiết những kỳ quan thế giới
chị
mỏi chân từ sớm mai tới tối
những
đền đài miếu mạo thủa xưa
những
tháp lăng mồ mả những ông vua
thôi
đủ thứ từ vàng đen tới trắng
quê
quán cũ toàn củ tam thất đen cực đắng
nên
thoát ly chả ngoái quay về
chị
em mình như nuớc dưới khe
chẩy
rỉ rả chẩy qua vách đá
dù
chúng ta là chị em cũng là người lạ
giọt
máu đào trong ao nước lã
với bùn đen mục ải bao thời
nước
mắt nào từ thủa biết chẩy xuôi
nên
cứ vậy chưa bao giờ chuyển lại
chị
ra đi sống một thời thoải mái
không
tấm chồng cũng chả có con
sống
khơi khơi dăm tháng dăm hôm
với đủ thứ giang hồ tứ chiếng
mấy
mươi năm chị thứ gì cũng chán
thì
sá gì trường cũ thầy cô xưa?
gió
thờ ơ rít trên mấy tàu dừa
nghe
lất phất như tấm lòng gái giá
một lũ quạ bay qua đen thùi lùi [à lũ quạ]
3
chị
giờ sống cũng bằng không?
không
tình không nghĩa không trông đợi gì
dậu
khoai tiếp đến nương mì
chơ
vơ tiếng hát hoạ mi gọi hoài
chị
giờ chiếc bóng hôm mai
bốn bên là biển sông dài suốt năm
mắt
mòn tri hơĩ là âm
Tử
Kỳ đã chết đàn cầm vỡ tan
hành
vân lưu thủy trễ tràng
minh
sơn cổ độ còn mang mang về
cầm
đài mảnh gỗ còn kia
thuyền
trôi hờ hững mấy bề tiêủ giang
mơ
gì ? một chuyến đò hoang
châu
về Hợp Phố còn đang ngóng đò
lòng
sông còn có kẻ dò
lòng
người còn có người đo người lường
thì
thôi đào kép phường tuồng
kẻ
la người hét đều buồn như nhau
chị
giờ sống được bao lâu
mà
sao trời Á trời Âu đất ngươì?
cvm
No comments:
Post a Comment