Tác giả Chu Vương Miện |
Chu Vương Miện
RAU HÚNG QUẾ
lòng gà một bát
gà mái dầu ngào ngạt một mâm
thì thôi chén chú chén anh
chén cô chén cậu bó hành ngò thơm
ôi mấy thủa ôm rơm rát bụng
và bao thời áo thụng khom lưng
chẳng qua bát gạo tháng lương
cũng qua cái chuyện thế gian vậy mà
con gà sống thành ma mấy chốc
con gà giò bỗng chốc qui thiên
ô hay tiên lẫn với tiền
thì thôi cái chuyện Tiên Điền Nguyễn Du
thảo dân với lại thằng tù
chuyển qua thằng lính bú dù ngang nhau
100 năm nào có chi đâu
bọt trong bát rượu bèo đầu tái tê
ơ hay đi chả có về
*
ngẫm cõi trần nhà pha nhà thổ
làm thân Mường đóng khố quấn khăn
đồng khô với lại đồng rừng
người kinh người rợ cũng chừng ấy thôi
nồi hong vốn là nồi bằng đất
nời bằng gang cũng vật ngoại thân
khi vui theo cánh con chuồn
muốn đậu cũng dễ muốn buồn thì bay
Ờ MÀ TRÁNG SĨ
kiếm tuốt ra rồi kiếm sĩ ơi
đầu thù không rớt đầu ta rơi
gần 2300 năm cuối thời Chiến Quốc
nghe qua câu chuyện dạ bồi hồi
đâu phải đường gươm xoàng dở ẹc
chẳng qua kiếm sư Lỗ Câu Tiễn chả dậy thôi
mới hay trời đất vô biên quá
chẳng qua thiên mệnh đã an bài
gươm giáo chẳng qua đồ sắt vụn
hoa hòe hoa sói múa lôi thôi
vàng nén vàng ròng trên mâm bạc
ném rùa nơi hồ bán nguyệt cầu vui
đầu Phàn Ô Kỳ râu tóc trắng
bàn tay Yên Cơ đủ mặn mòi
sông Dịch sớm đông mang mang chẩy
ô hay tang trắng ngập đầu người
cũng tưởng gươm vàng ghi dấu sử
đâu ngờ diễn dở thế gian cười
ôi thiên hạ luận thành với bại
lưu danh na ná giống danh hài
đôi lúc chết vinh hơn sống nhục
muôn thời vẫn một ánh trăng soi
Cao Tiệm Ly nâng cao ống trúc
một cung sáo oán gửi muôn đời
một chiếc thuyền con bơi qua bắc
dân tiễn miền nam nước mắt rơi
ra đi mang tấm lòng hào kiệt
muôn năm vẫn một phía mặt trời
Kinh Kha vẫn anh hùng bất diệt
muôn năm vẫn trong trái tim người
thơ ngắn ghi tấm lòng luyến tiếc
anh hùng bất tử chả tàn phai CVM
No comments:
Post a Comment