Chúc Mừng Năm Mới

Kính chúc quý bạn năm mới vạn sự an lành

Tuesday, April 7, 2015

HƯƠNG QUẢNG TRỊ PHƯƠNG XA - Quang Tuyết

     
           
                     Tác giả Đinh Thị Quang Tuyết


                HƯƠNG QUẢNG TRỊ PHƯƠNG XA

   Hẹn hò rồi cũng đến ngày họp mặt Nguyễn Hoàng Lagi. Đúng ra tôi cùng đoàn Nguyễn Hoàng Sài Gòn do anh Lê Đình Ân làm trưởng đoàn về trước Lagi hai ngày, nhưng vì thời gian không cho phép,  tôi đi theo tiếng gọi của cô trò Liên Hưng và anh Phan Thạch Giang. Ba giờ chiều, tôi và chị Giáng Hương gặp nhau ở bến xe Bus, về Biên Hoà. Lê Lan thì từ Bảo Lộc xuống, Vĩnh Phước từ Bà Rịa ngược vào, cùng ở lại nhà Liên Hưng trước một đêm, để sáng sớm anh Giang  đến đón. Liên Hưng sắp xếp thật chu đáo, nhờ Do lên chăm mẹ , rồi chỉ định chỗ ngủ cho mỗi người. Tối ấy, sợ rằng lâu ngày gặp nhau cô trò ham chuyện sẽ không ngủ được, nên sau khi ăn bữa cơm gia đình đầm ấm, Liên Hưng phát cho mỗi người một viên thảo dược an thần, tôi đòi uống 2 viên với lý do không đủ “đô”, út Hưng không cho nên trăn trở mãi… Thương hai chị em Hưng-Phước trải chiếu nằm dưới sàn, nhường giường cho tôi và Lan. Cô Giáng Hương chủ quyền một phòng riêng để giữ sức khoẻ. May là toàn nữ nhi nên chẳng ai kéo gỗ nên có thao thức gì tôi cũng ngủ thiếp đi. Đến tờ mờ sáng đang bay bổng trong mộng đẹp, thì bị kéo chân ngồi dậy… Tất cả đang chuẩn bị trang điểm, tôi và cô Giáng Hương được gọi sau cùng. 

        

Và đúng như út Hưng báo, anh Giang là kim đồng hồ chuẩn xác, 5g sáng anh và xe đến nhà, mọi người lục tục ra xe trực chỉ căn cứ 4, đến nhà Phan Thạch Nhân. 
Những tô mì Quảng đã được Nhân tự tay vào bếp làm từ sớm, thật ngon và đậm đà, tiếc là thời gian không thể kéo dài nên ly café chỉ nốc cạn chứ không được phép nhâm nhi. Vậy mà đến Lagi cũng muộn, tài xế cũng như khách chẳng ai biết chắc địa điểm nên đi tìm, rồi hỏi. Loanh quanh một hồi cũng về điểm hẹn, khu resort và băng rôn : "Họp mặt Nguyễn Hoàng Lagi Bình Thuận" kia rồi. Xe vào sân thở phì, tiếng nói từ âm thanh phát ra: Đã bắt đầu chương trình. Chúng tôi đến hơi muộn. Những tình tiết trong chuyến đi, chắc chắn các cây bút còn lại sẽ viết, tôi đi quanh hướng khác: đó là tình nghĩa Nguyễn Hoàng, một tình nghĩa thiêng liêng và gắn kết, tôi tin chắc không có ngôi trường nào có được như tình cảm cũng như ý nghĩa bằng trường của chúng tôi.
    Vừa bước lên khỏi bậc cấp, đã có những tiếng chào hỏi lao xao. Anh Nghị Na-uy đến kéo tay tôi đến chào vài anh chị đang ngồi dãy ngoài. Rồi đến bàn tiếp khách ký tên nhận huy hiệu, bắt tay những cô bạn thân quen mấy năm mới gặp mặt lại. Cái nóng của nắng đã được gió biển thổi đi hết, cái nóng tâm hồn đã được tưới mát từ những nụ cười, ánh mắt thân thiện mà dung dị của anh chị em Hàm Tân làm dịu đi. Tôi thấy mình như đang trở về quê hương Quảng Trị thân yêu.

       

            
                                   
   Tôi đứng một bên phòng họp quan sát chung quanh, tìm xem nhóm NHSG ngồi ở đâu rồi đi lần đến, vì theo lời Mỹ Liên báo anh Trương Tuyến yêu cầu chúng tôi đóng góp vài tiết mục văn nghệ giúp vui. Mấy cái đầu châu lại thầm thì, chia phần đoạn hát. Một tiết mục cộng âm không cần dzợt trước. Không sao, cứ hát hết sức, cháy hết mình là đẹp rồi… Đứng trên sân khấu, nhìn xuống các anh chị đồng môn, thiếu rất nhiều người quen thuộc… Nhất là thiếu một người thầy tôi hằng kính yêu. Lòng nao nao xúc động… Thầy ơi! Cô học trò vất vở bụi tre hôm nay về đây, không còn thầy đến thoa đầu rồi bảo với mọi người:” Cô học trò cưng của tui đây nì”…

 
                   Nhóm văn nghệ Bồ Chao của NH SG

     Ngày họp mặt đầu năm của Nguyễn Hoàng Bình Thuận lần này, ngoài tình cảm thân quý của anh chị em trong BLL cùng tất cả đồng môn về tham dự, đặc biệt có những điều cho tôi cảm thấy rất ấm lòng.
Thứ nhất là sự hiện diện của anh chị Hoà An.
Hôm lên chúc Tết anh chị, nghe anh bảo rằng sẽ đi Hàm Tân vì ở đó tình người, và khung cảnh giống quê hương Quảng Trị mình, mộc mạc mà thân tình, và ở đó còn in đậm bóng hình của thầy Lê Văn Quýt. Dù thầy không còn nữa nhưng trong lòng anh, thầy luôn hiện hữu. Hình ảnh người thầy 90 tuổi ra đến tận cửa đón từng học sinh NH cũ từ xa về, ôm choàng thương mến anh không thể nào quên, dù anh chưa học thầy một ngày nào. Nghe anh nói, tôi không tin chắc lắm vì Anh còn ngồi trên xe lăn, và luôn phải cần có người hỗ trợ di chuyển. Dù Chị luôn theo sát bên anh như hình với bóng, nhưng chị cũng không phải là người có đầy đủ sức khoẻ thì làm sao đây? Thế mà Anh chị đã về trước một ngày, ghé vào thắp hương kính thầy bằng tất cả tình thương quý trân trọng. Tôi không có mặt để chứng kiến, nhưng qua câu chuyện kể lòng cũng rưng rưng, khi biết anh đã không cầm được nước mắt trước di ảnh, và cả lúc chuyện trò với  anh con trai của thầy. Nén hương anh dâng chính là nén hương lòng thật trọn vẹn nghĩa tình trước sau.

 
                      Anh chị Hoà - An với CHS NH

   Sáng họp mặt, anh ngồi trên chiếc xe lăn, chăm chú nhìn và lắng nghe mọi người phát biểu với ánh mắt thương mến bao la. Tôi nhìn thấy rất rõ trên nét mặt của anh, tình yêu quê hương, tình thương trường cũ, thầy bạn xưa vô cùng sâu sắc. Anh còn khoe với tôi: " Anh về đây ăn ngon miệng lắm, và ngủ một giấc từ đầu hôm đến sáng. Dù đường xa nhưng anh không hề thấy mệt mỏi khi ngồi hơn ba tiếng trên xe "Đúng là phép lạ..." Chị mừng, và tôi cảm thấy rất vui. Sự lo lắng trước đó bay theo gió ra biển. Sự có mặt của anh chị trong buổi họp mặt là nét chấm phá tuyệt vời nhất, ý nghĩa nhất mà tôi cảm nhận được… ở Lagi hôm ấy. Lòng tràn trề hy vọng tháng 6 anh chị sẽ cùng về Quảng Trị, về thăm quê hương thân yêu của mình.
+ Đó là sự có mặt của anh Jeff và chị Phương:
Anh là người Mỹ, lập gia đình với chị là người VN... và là một chs Nguyễn Hoàng. Năm ngoái anh về hưu, không còn là cơ trưởng điều khiển máy bay đi các nước trên thế giới nên theo vợ về VN sinh hoạt cùng mọi người. Lúc nào gặp gỡ, tôi đều bắt gặp ở anh tình cảm đậm đà của người chồng khi trìu mến nhìn vợ, khi ngồi lặng im nghe, nhìn ngắm vợ vui vẻ cười nói với anh em bạn bè, dù anh không hiểu tiếng Việt nhiều. Anh bảo: "Chỉ cần chị vui, chị cười là anh cảm thấy hạnh phúc...". Tất cả những sinh hoạt tập thể NH, nơi nào có chị là có anh... Rất hoà đồng, vui vẻ và dễ mến. Ánh mắt anh trao gởi chị đẹp như ánh mắt của thầy tôi (Lê Hữu Thăng) khi nhìn cô. Cảm ơn chị đã mang về một chàng rể Quảng Trị quý giá...
Cảm ơn anh chị Lê Đình Ân đã tạo ra những điều kiện để mọi người vui vẻ xích lại gần nhau.


   
                                    Vợ chồng anh Jeff và chị Phương 

+ Đó là chị yêu quý: Cô Giáo Giáng Hương từ Gia Lai xuống
Các học trò của cô vô cùng sung sướng khi gặp lại cô giáo, thấy cô sức khoẻ, xinh đẹp và trẻ trung như hoa vừa độ, còn tôi không ngớt ngắm chị yêu quý mà thầm cảm ơn Trời Phật gia hộ cho chị tìm lại được nụ cười và hy vọng cho tương lai
Tôi không học với cô, nhưng rất yêu quý cô từ câu chuyện một cô giáo sau mấy mươi năm cùng số phận như dân QT tứ tán bốn phương, sau 1975 đã cùng gia đình lên tận Gia Lai tiếp tục nghiệp dĩ đã chọn, cất công đi tìm những em học sinh Nguyễn Hoàng ngày xưa của mình, dù cô về dạy trường NH chỉ vài ba năm.
Cô đã theo học trò xưa về Hàm Tân phó hội, vì cô yêu quý những tháng ngày ngắn ngủi đứng trên bục giảng Nguyễn Hoàng, vì cô thương mến những mảnh đời thăng trầm theo con sóng thời cuộc mà vẫn đậm đà tình nghĩa Đoàn Kết - Chia Sẻ và Thân Thương...


   
                       Cô Giáng Hương với CHS NH

+ Hắn đứng trước mặt tôi, ngay trước hành lang vào hội trường với nụ cười tươi nhẹ. Thật không thể nghĩ đây là người đàn ông lục tuần, quá trẻ so với số năm hắn có mặt trên cõi đời này, dù theo những nguồn tin từ các kênh bạn bè đồng môn tôi biết hắn từng trải qua những tháng ngày không bình yên gì, nếu không nói cũng gặp nhiều mất mát đau thương, vậy mà hắn vẫn vượt qua thật vững vàng bây giờ đứng trước mặt mọi người bình yên và vui vẻ, xứng đáng là trụ cột gia đình, đúng nghĩa của giới tính ba mẹ hắn ban cho hắn. Tôi chợt nảy sinh ý so sánh nụ cười và nét mặt tươi tắn trẻ trung này với những đóa hoa xương rồng tôi xem trên Net mấy hôm truớc... Ừ! So sánh một người đàn ông với hoa thì hơi khập khiễng thật, nhưng đọc giọng văn, câu thơ đầy hào khí của hắn, rồi nhìn dáng dấp một thư sinh nho nhã kia, thật trái ngược hoàn toàn... Sự mạnh mẽ của hắn nằm trong khối óc và tư duy.
Hắn hỏi:” Sao xe ra trễ vậy”.
Tôi vừa tháo chiếc khăn quàng vừa trả lời: "Xe lạc đường, quanh quẩn các ngã ba, tư nên đến muộn". Định hỏi đùa hắn là đang muốn hỏi ai. Nhưng trông mặt hắn, tôi biết lần này không có sự lẫn lộn nữa.
Đó là những ba lần họp mặt Nguyễn Hoàng Bà Rịa và Hàm Tân hắn cứ nhầm lẫn tôi với Ngò Rí Liên Hưng. Lần đầu tiên tôi cũng ngỡ ngàng, khi một khuôn mặt lạ hoắc đến chào mình rất thân thiết, thấy ánh mắt ngạc nhiên của tôi, hắn nói: Không nhớ mình sao? Tệ vậy…


   
                   Đinh Quang Tuyết và Đoàn Minh Phú

Tôi cười trả lời qua loa: "xin lỗi mình chưa nhớ ra, dù thấy mặt hơi quen" rồi chào đi vào trong hội trường tìm anh em bạn bè. Lần thứ hai, không nhớ ở đâu, hắn lại đến chào và trách:” Có lần chụp hình chung cùng bạn bè vui vẻ thân tình vậy, bộ quên hết sao?”. Tôi lại cười cười xã giao rồi chào đi theo bạn mà lòng thì cứ băn khoăn mãi:” Ai rứa hè?” Rồi cố moi tim óc ra tìm xem mình đã gặp gỡ và chụp hình ở đâu. Chết thiệt, chẳng có một ấn tượng gì. Hoàn toàn bộ nhớ không lưu gì về hắn. Mà trông nét mặt của hăn rất chân tình nên không phải đùa cho vui được. Chà! lo lắng thiệt chẳng lẽ mình lão hóa nên trí nhớ bị xơ cứng đến vậy sao? Ngẩn ngơ một chặp, chắc hắn cũng ngạc nhiên, vì quá tam ba bận, không lẽ gặp 'trạng" đầu thai? nên hắn hỏi:” Có phải Liên Hưng không?” Lúc đó tôi mới vỡ òa ra lý do, hắn nhận nhầm tôi với nhỏ Liên Hưng. Tôi đính chính: Tui là Quang Tuyết, hắn ngẩn tò te, nhìn nhưng ánh mắt vẫn bán tín bán nghi, tôi đi tìm Liên Hưng kể lại và bảo Ngò Rí cùng xuất hiện để giải tỏa tư tưởng cho hắn, hì hì… Khi đó, cùng bật cười xòa và nói:” Xin lỗi, nhưng hai người giống nhau quá”…Từ đó, tôi và hắn biết nhau không chỉ qua cái tên Thầy Đồ, và hắn cũng phân biệt được tôi và LH. Không mấy đời trò chuyện, chỉ vài ba cái email chuyển bài, gởi bài trao đổi tin tức ngược xuôi. Có khi gặp nhau trên diễn đàn thơ Đường Luật với những bài họa vận…Rồi có gì thắc mắc về Internet, hay trục trặc của Computer, tôi nhờ vã kiến thức của hắn. Qua Blog tôi thấy hắn là người có tài, và có tâm hồn, nên rất ngưỡng mộ. Gặp ngoài đời, dáng vẻ của hắn dễ đánh lừa người chưa thân thiết. Có lẽ nhiều người nghĩ đây là anh chàng yếu đuối, đa cảm… trói gà không chặt. Nhưng có tiếp xúc chuyện trò suy nghĩ ấy sẽ thay đổi vì sự thật hoàn toàn khác. Hắn có vẻ quyết đoán, không ít nói nhưng cũng không bô lô. Có một chút bất cần đời, thêm một chút khuôn phép chững chạc của nghề nghiệp hắn đã và đang theo đuổi, và tính tình khá là nhạy cảm. Bây giờ biết thêm hắn có giọng ngâm thơ ấm áp, khá truyền cảm… Nói chung hắn là người bạn đa tài và tốt. Tôi rất vui khi có người bạn đồng môn như hắn… Mọi người đoán được đó là ai rồi chứ, xin thưa hắn chính là Đoàn Phú... em trai cô bạn cùng lớp với tôi: Đoàn Hoa, hay còn có nick-name là Thầy Đồ (không gàn đâu nhé).
Mỗi năm, cây rụng lá vàng thay lá mới xanh tươi. Trường chúng ta hao mòn dần sĩ số mà không thể có điều kiện chuyển giao thế hệ khác... Còn một ngày trân trọng và yêu quý một ngày...Vì thế: "Cuộc đời đó có bao lâu mà hững hờ", hãy đến với nhau trọn vẹn tình nghĩa cho đến khi tên trường Nguyễn Hoàng không còn đủ sắc thắm trên môi người.
                                                Đêm Sài Gòn không một ánh sao
                                                                   22/02/15
                                                       Đinh Thị Quang Tuyết

1 comment:

Zulu said...

Văn bà ngoại trẻ trung như văn học trò. Viết phóng sự mà như viết thư tình.
Bà ngoại Quang Tuyết hay thiệt, nhìn hình còn trẻ lắm.
Một bài viết dễ thương. Viết nhiều nghe QT.