Tác giả Phan Minh Châu |
Một cái đầu ló ra, với đuôi tóc
dài và gương mặt non choẹt.
- Ông tìm ai?
- Có ông Năm Kha ở nhà không?
- Dạ có, mời ông vào. Cậu bé đưa
ông vào trong phòng khách được bày biện sang trong. Dưới bóng đèn lờ mờ ông nhìn
thấy xung quanh cơ man là thuốc, những bó lá cây tươi để dành làm thuốc chất
ngỗn ngang kín cả con đường ra vào, trên kệ tủ, các loại rễ, củ, và thuốc bào chế sẵn tản hương thơm ngợp cả căn phòng nơi ông đang ngồi đợi
- Xin hỏi ai vậy ?
- Tôi đây mà, Tư sông nước đây, ông
còn nhớ tôi không ?
- Nhớ chứ... nhớ chứ. Anh đến sao
không báo trước. Con xuống pha cho ông bình trà, nhớ đun nước cho sôi nhé.
- Đứa nhỏ nào vậy ?
- À... thằng nhỏ học nghề, vừa học
nghề vừa giúp việc, cha nó mang gởi mấy tháng nay rồi.
- Bà nhà đâu ?
- À... bà nhà tôi về quê chơi với
mấy cháu được mấy hôm rồi, mấy dứa đích thân xuóng đây rước bà nên bà phải đi
chứ không thì tụi nó lôi kéo dữ quá.
- Ừ thì phải về quê thăm con cái
chứ, ông thật là có phước, con cái đầy đàn đứa nào cũng hiếu thuận.
- Mỗi người đều có một số phận
anh à. Anh dạo này ra sao rồi, mấy đứa nhỏ chắc thay nhau chăm sóc cho anh đàng
hoàng, tử tế chứ?
Nghe ông bạn già hỏi vậy, ông Tư bỗng mủi lòng. Mới cách đây chỉ vài ngày
ông đã phải ngậm đắng nuốt cay với đám con không ra gì rồi. Nghĩ đến đó ông
bỗng trào nước mắt, những giọt nược mắt xót xa cho cuộc đời bất hạnh của mình.
- Ủa... Sao ông lại khóc.
Ông Tư bèn đem toàn bộ câu chuyện
gia đình kể cho người bạn già nghe,với một giọng trầm buồn...
- Câu chuyện là như vậy anh Năm
à. Tôi tính ở lại chơi với vợ chồng anh một thời gian rồi tính sau.
- Được mà... anh cứ ở đây, muốn ở
bao lâu thì ở, mình là cánh bạn bè mấy chục năm nay, anh hiểu tôi nhiều mà tôi
cũng hiểu anh, trước đây không nhờ anh giúp đỡ thì tôi cũng đâu có ngày hôm
nay.
Đứa bé giúp việc cũng vừa mang
trà lên, ông Năm rót một chén cho bạn và một chén cho mình, nâng chén trà ông
bạn già mới đưa, ông Tư cảm thấy có một sự ấm áp ngọt ngào như chưa bao giờ có,
mặc dù vậy ông cũng đang tính toán cho mình trong thời gian tới, phải làm gì để
kiếm sống, để có tiền, với sức khỏe ông như bây giờ thì làm được gì, nhưng cũng
phải đi làm không thể để bạn bè khinh khi mình được. Nghĩ đến đó ông bỗng cảm
thấy vui hơn.
Rồi thời gian cũng trôi qua thật nhanh, ông Tư không làm gì cả,
ông lẫn quẫn phụ với ông bạn già bốc thuốc, ông Năm nhờ gì ông làm đó, lúc thì
đi phơi những bó lá thuốc tươi, lúc thì gói thuốc cho người bệnh, nói chung
việc gì ông cũng làm tháo vát, nhưng ở không ngồi rồi ông cũng đâm ra ngại
ngùng và chan nản, ông quyết định kiếm chuyện để làm chứ không thể ăn bám ông
bạn già tháng này qua năm nọ được, ông đã suy nghĩ rất kỹ và quyết đình nói với
ông Năm.
- Ông Năm à.
- Có chuyện gì vậy anh ?
- Ông bổ thuốc cho tôi đi bán đi.
- Anh cứ nghĩ ngơi đi, từ từ hẵn
tính.
- Ăn ở không chán lắm. Ông cứ bổ
thuốc cho tôi đi bán, tiền lời tôi góp tiền cơm cho ông, còn lại tôi muốn tiêu
gì thì tiêu, nhận tiền của ông hòai tôi ngại lắm.
- Thôi được! Có gì thì mai tính,
bây giờ ông gói cho tui ít thuốc chút xíu nữa khách hàng đến lấy.
Đêm đó ông Tư trằn trọc mãi không sao ngủ được. Ông mong sao cho trời
mau sáng để thực hiện được ước mơ của mình. Tiếng gà vẫn còn gáy xa xa, không
biết bây giờ là canh mấy, ông cảm thấy buồn nẫu ruột. Ông chợt nhớ nhà, nhớ mấy
đứa cháu nội, cháu ngoại, không biết giờ này chúng có nhớ đến ông không, nhưng
nghĩ lại mình đâu còn nhà nữa đâu mà nhớ, ông cảm thấy buồn thấm thía, một nỗi
buồn thắt ruột, nghĩ đến người vợ quá cố không biết trong đám con ông có đứa nào
lo nhang lo khói hay không, nghĩ đến đó ông bỗng thiếp đi lúc nào không biết. Trời vẫn còn tối như bưng, xa xa vọng lại tiếng chó tru não ruột, tiếng xào xạc
của gió và tiếng lách tách của cơn mưa đầu mùa. Trong giấc mơ, ông mơ thấy mình
gặp lại người vợ hiền thục năm nào, được trỡ lại mái nhà xưa nơi một thời ông bỏ
công xây dựng, được hưởng cái không khí ấm áp trong lành và tràn đầy hạnh
phúc. Gió ngoài trời lớn hơn và mưa cũng nặng hạt hơn ông ú ớ trong giấc mơ.
-Mình ơi, mình ơi.
Giữ đúng lời hứa, khi ông Tư ngủ dậy vệ sinh và ăn sáng xong, đã thấy ông bạn già ngồi chờ trên bộ trường kỷ với
bình trà thơm lựng, kề bên là một giỏ
thuốc đã được gói sẵn một cách cẩn thận.
- Uống trà đi nào, rồi chúng ta
nói chuyện, làm miếng đường phèn cho ấm bụng.
- Ông chuẫn bị thuốc cho tôi chưa?
- Xong hết rồi đây. Đây là một
nghìn viên thuốc DƯỠNG NHI được bào chế rất công phu được vo thành tể và rất dễ
uống, loại thuốc này giúp cho con nít mau lớn và khỏe mạnh, giá cả cũng vừa túi
tiền, ông chỉ cần bán gần gần đây thôi không phải đi đâu xa, dù bán hết thuốc
hay còn, khi trời gần tối ông phải liệu mà về nhà ăn cơm và nghỉ ngơi, lỡ có
lạc đường thì hỏi thăm, ông chỉ cần nói tới tên tôi thì ai cũng biết.
- Được rồi, cảm ơn ông nhiều, tôi
sẽ nhớ lời ông dặn, bây giờ tôi đi được chưa ?
- Uống hết bình trà đã rồi đi,
nôn gì, trời vẫn chưa sáng hẵn.
- Thôi được rồi, ông cứ để tôi
đi, có gì chiều gặp lai, mà giá cả thế nào không nghe ông nói ?
- Giá thuốc đã có ghi bên ngoài
bì thuốc, ông cứ nhìn vào đó mà bán.
Ông Tư chào tạm biệt ông bạn già rồi mang bì thuốc lên vai, ông nhìn ra
ngoài trời, vẫn chưa sáng hẵn, bắt đầu từ nơi nào đây? Ông tự hỏi và quyết định
đi về cuối phố nơi lúc nhúc ánh đèn và đã có bóng người qua lại, con đường vẫn
còn sũng nước của cơn mưa đêm hôm, có những chỗ ổ voi,ổ gà lồi lõm, ông suýt
hụt chân té mấy lần, cẩn thận hơn ông dò từng bước một, miệng tập ê a những câu
rao bán mà không ai chỉ cả.
- Thuốc dưỡng nhi đây... thuốc
dưỡng nhi đây.....Tiếng rao của ông cứ vậy lan ra trong cái buổi sáng iêng ắng
của một ngày đầu thu buồn bã, ông cảm thấy lạnh, mặc dù đã hai ba lớp áo. Ông
hít một hơi dài và cố gắng băng qua mấy con phố còn lại, tiếng rao của ông xa
dần xa dần rồi mất hút nơi cuối phố.
Chièu hôm ấy ông trở về rất sớm,
số thuốc bạn ông đưa đã bán hết và bán hết rất nhanh, người ta còn dặn ông ngày
mai nhớ đem thêm cho họ, ông thấy vui trong lòng, ông cảm thấy việc kiếm tiền ở
đây không có gì là khó, thuốc bạn ông chế ra là loại thần dược hay sao mà người
ta dặn mua nhièu lắm, ông cảm thấy phấn khởi vô cùng. Giao hết số tiền bán thuốc
cho ông bạn già ông không quên dặn.
- Ngày mai ông nhớ làm thêm nhiều
nhiều một chút, thuốc ông hay quá nên người ta dặn cũng nhiều.
- Được rồi... được rồi. Kiểm số
tiền ông Tư vừa đưa và nhìn khuôn mặt tươi rói của ông bạn già, ông Năm cảm
thấy thương người bạn mình không sao tả xiết.
- Ngày mai ông không cần phải đi
bán nữa, một nghìn viên tể tôi đưa ông đã bán hết, số tiền lời ông đủ trả tiền
cơm cho tôi trong vòng một tháng, số dư còn lại ông bỏ túi mà tiêu lặt vặt, khi
nào hết tiền tôi sẽ lấy thuốc cho ông bán tiếp. Nghe ông bạn già nói vậy ông Tư
cũng đành chấp nhận, với lại sau một ngày bán thuốc do ông chưa từng quen đi bộ
nhiều nên cặp chân ông cũng đã mỏi nhừ, ông cũng muốn nằm nghĩ một chút.
- Thôi vậy cũng được, tháng sau
tôi đi bán lại.
Thời gian thắm thoát thoi đưa, bốn tuần lễ trôi qua thật nhanh, liệu chừng
tiền cơm cũng gần cạn, ông Tư nhắc khéo ông bạn già.
- Hết một tháng rồi, mai ông
chuẫn bị thuốc cho tôi đi bán tiêp đó nghen, ăn rồi ở không chán quá.
- Được rồi, đã chuẫn bị thuốc cho
ông rồi đây, mai ông cứ việc lấy đi mà bán, đây là loại thuốc mới cũng là loại
thuốc bổ, nhưng không dùng cho trẻ em mà dùng cho người già, lớn tuổi, giá cả đã có ghi ngoài phong bì, đợt này tôi
chỉ làm cho ông năm trăm viên bán thử, nếu bán được tôi sẽ làm cho ông bán
tiếp, giá cả thì có rẽ hơn loại thuốc trước, ông cứ vậy mà bán.
Sáng hôm đó ông Tư dậy thật sớm,
chuẩn bị đâu đó đầy đủ, gọn gàng rồi quảy nãi thuôc ra đi. Ông đi suốt cả ngày
mệt lữ, rao gần đứt cuóng họng mà chỉ bán được mấy chục viên.Trời cũng đã gần
tối ông cố gắng đi thêm vài con phố nữa vẫn không thấy ai mua,ông quyết định
quay về không bán nữa. Thấy ông Năm Kha đang ngồi uống trà và cười tủm tỉm khi
nhìn thây ông, ông bổng đỏ quạu.
-Sao ông khong đưa thứ thuốc hôm
trước cho tôi bán, thuốc này không ai mua.
- Ông bình tỉnh đi ngồi xuống đây
uống nước, bán không được chứ gì? Tôi cũng biết trước thuốc này không ai mua
nhưng vẫn làm để ông bán thử, ông có biết tại sao không? Cha, mẹ mua thuốc nuôi
con chứ con cái ít ai nuôi cha mẹ, thôi đã vậy rồi ông cứ nghỉ ngơi đi có gì ta
tính tiếp. Nhìn khuôn mặt tiu nghỉu của ông bạn già ông năm Kha không dấu hết
nỗi băn khoăn và ái ngại.
Cứ vậy thời gian thắm thoát trôi
qua đã gần tám tháng, ông Năm Kha không làm thuốc cho ông Tư đi bán nữa. Dạo
này sưc khỏe ông Tư cũng không còn tốt. Những cơn ho khù khụ cả đêm trong thời
gian gần đây báo cho ông Năm biết một
điều không lành.Với tay nghề mấy chục năm nay ông Năm thừa hiểu rằng ông Tư già
bạn ông đang mắc phải một chứng bịnh hiểm nghèo, đó là ung thư phổi, căn bịnh
quái ác đã cướp đi sinh mạng biết bao người, ông cũng cảm thấy lạ một điều, hơn
tám tháng trời kể từ ngày ông Tư bỏ nhà ra đi đến nay không thấy con cái ông
tìm kiếm gì cả, ông chợt cảm thương cho thằng bạn già xấu số của mình.
Mặc dù
thuốc men đầy đủ nhưng ông Tư không qua khỏi sau đó ít ngày. Làm ma chay và hỏa
táng cho ông Tư xong, ông Năm Kha vẫn lập một bàn thờ cho bạn trong nhà và hương
khói đầy đủ. Ông quyết định tìm về quê bạn để báo tin cho con cái ông Tư biết để
liệu bề rước về thờ cúng.
Phải mất đến hai ngày sau ông Năm
Kha mới tìm được nhà người bạn cũ. Căn nhà không còn như xưa, nơi đây mấy năm
trước ông có ghé chơi mấy lần, ông thích nhất là khu vườn với đủ các loài hoa
lạ mà ông Tư mua tận các nơi đem về, nay nhìn lại khu vườn tiều tụy của người
bạn cũ ông Năm bỗng rơi nước mắt. Ông cũng thừa hiểu trong nhà này ngoài ông Tư
ra thì không có ai yêu hoa cả và do thiếu bàn tay chăm sóc nên cả vườn hoa đẹp
mới ra nông nỗi này. Tìm được thằng con trai lớn của ông Tư cũng không quá khó,
một sòng mạt chượt sát phạt nhau cả ngày cả đêm, phía bên kia là một sòng bạc
khác. Kẻ ngồi, người nằm, khói thuốc lá bay mù mịt. Mùi oi nồng của thuốc lá, mùi
tanh tưởi của những cơn ói mửa do bia rượu khiến ông Năm Kha phải lợm giọng. Ông
kêu thằng con trái lớn đến gần và kể sơ qua cái chết của ông Tư trong những năm
tháng ở tạm nhà ông và ông cũng đề nghị thằng con trai lớn nên tập trung anh em
lại để đến nhà ông và chuyễn bàn thờ về mà thờ cúng cho tròn đạo hiếu. Ông Năm
Kha còn nhắc thêm rằng ngày cha chúng bay chết có gởi cho ông một chiếc hộp,
trong đó đựng gì thì ông không biết nhưng cha bay có căn dặn hãy trao chiếc hộp
này lại cho đứa nào mà ông Năm Kha cảm thấy hiếu thảo nhất. Nghe xong câu
chuyện thằng con trai lớn ông Tư và con vợ đỏm đáng không có chút gì là xúc
động, chúng bảo ông Năm cứ về trước rồi bọn chúng thu xếp công việc rồi đến
sau. Mãi đến hai hôm sau ông Năm Kha mới thấy đám con của ông Tư tới, đứa mang
hoa, đứa mang bánh trái, lủ khu lủ khủ, với khuôn mặt tỏ ra đau đớn và buồn rầu
bọn chúng thi nhau gào khóc trước bàn thờ ông Tư. Nhìn những bộ mặt ấy, những
con người ấy ông Năm Kha vẫn thừa nhận ra cái vẻ bỉ ổi và gian tham của bầy
con bất hiếu, của những đứa con chẳng ra
gì. Cứ vậy suốt ba ngày ba đêm ông Năm Kha không còn chịu nỗi lời khóc than
kể lể, ông kêu thằng con trai lớn của ông Tư lại dặn dò.
- Cha của con trước khi mất đi có
dặn bác trao chiếc hộp này cho đứa nào mà bác thấy hiếu thảo nhất, nhưng qua
mấy ngày nay bác thấy đứa nào cũng tốt, vậy tụi con mang bàn thờ của ba về thờ
cúng cho tử tế và ba năm sau tụi con trở lại đây bác sẽ trao chiếc hộp cho đứa
nào mà bác cảm thấy chu toàn hương hồn
cho cha nhất. Nhận cái bàn thờ từ nhà
ông Năm Kha, cả bầy con ông Tư lục đục kéo về, đứa nào cũng lo chăm sóc bàn thờ
chu đáo, khóc lóc ỉ ôi để cho ông Năm Kha thấy được sự hiếu để của mình. Cũng
sau đó chừng một năm ông Năm Kha cũng mắc bịnh qua đời. Khi bầy con của ông Tư
đến xin nhận chiếc hộp thì chỉ thấy thằng con trai út lúc nào cũng bưng mặt
khóc và không thấy nói năng gì, vì nó thừa hiểu rằng bên trong chiếc hộp chỉ là
một nhúm tro tàn, đó chinh là hài cốt của ông Tư khi mang đi hỏa táng.
PHAN MINH CHÂU
3b Âu Cơ Nha
Trang khánh Hòa
d.Đ
0922992662
1 comment:
ĐỌC NGÀY BÁO HIẾU THẬT CẢM ĐỘNG. CÁM ƠN ANH PHAN MINH CHÂU ĐÃ CHO ĐỌC MỘT TÁC PHẨM HAY.CHÚC ANH VUI NHÉ!HOÀIHUYỀNTHANH.
Post a Comment