Tôi và nhà thơ Nguyễn An Bình hình như chưa có duyên hội ngộ. Một lần chúng tôi hẹn gặp nhau tại Sài Gòn để uống ly cà phê tâm tình, lần khác hẹn cùng nhau vể thăm Ban quản trị web Đất Đứng Tây Ninh đều không thành. Tuy thế, không hữu duyên tương ngộ thì hữu duyên tương phùng trên những vần thơ .
Cầm tuyển tập thơ của Nguyễn An Bình tặng trên tay, tôi có
cảm tình ngay vì chính cái đầu đề của nó cũng là thơ: “Còn một chút mưa bay”
“Mưa bay” là một hình ảnh đẹp. “Một chút mưa bay” gợi cho ta
liên tưởng đến sự nhẹ nhàng dịu mát của màn mưa, “còn một chút” thể hiện cái
còn lại ít ỏi mà lòng ta ân hận, tiếc nuối, hoài niệm về những điều đã từng ước
mơ, khát vọng. Tôi lần lượt đọc hết cả
tập thơ giữa những cơn mưa Sài Gòn và
những cơn mưa trong lòng hòa quyện vì đồng cảm cùng thơ.
“Còn một chút mưa bay” là tuyển thơ theo tác giả có cuộc
hành trình dài hơn 40 năm ghi dấu những biến động trong đời để chuyển hóa thành
thơ. “Một chút mưa bay” chỉ là lời nói khiêm nhường để tác giả thổ lộ những
cuộc tình “Đánh mất vầng Trăng” mà suốt đời “Còn mãi tìm nhau” cũng như những
thăng trầm, những trăn trở, những thác
ghềnh trong dòng sông ký ức của đời người. Đây là một tập thơ có phong cách lạ,
tôi không có từ gì để nói cho đúng nên hình dung dáng thơ của nó như một người
thư thái đi trong gian truân. Đọc toàn bộ tập thơ, tôi cứ tưởng tượng ra một
người đang đi trong mưa gió, những bão táp cuộc đời cứ quật trên lưng anh, cứ
thổi giá băng vào lòng anh, nhưng anh cứ đi vững vàng, và nỗi đau đớn ấy chẳng
qua chỉ làm cho hồn anh bật nên cung trầm bổng thành thơ. Tôi không tìm thấy
trong “Còn một chút mưa bay" những lời
thơ than van, khóc lóc, những bài thơ hận đời hay chán đời trong men say túy
lúy. Những bài thơ như “Cửa tử Sinh”, “Bài thơ hôn Đá”, “Một thuở người về”,
“Câu hỏi của thời gian’… là những nỗi đau tích tụ, chất chứa trong lòng biết
bao xót xa, nhưng lời thơ thốt ra trầm buồn và điềm đạm, cao thanh và chững
chạc vô cùng. Điều đó không làm mất đi sự truyền cảm trong thơ mà càng làm cho
thơ có một thứ mãnh lực vô thanh khiến lòng người đọc hiểu đến tận cùng và rung
động sâu xa những điều thi nhân muốn nói. Tôi không tìm thấy trong thơ Nguyễn
An Bình một giọt nước mắt cho tình yêu nhưng trong những bài thơ như “Còn một
chút mưa bay”, “ Chút ngậm ngùi xưa”, “ Về Cần Thơ ngắt chùm tương tư thảo”…
tôi thấy tình yêu với vô vàn kỷ niệm ngọt ngào mà hương hoa vẫn còn thơm lựng
trong nỗi buồn phân ly dài năm tháng, khiến cho tôi nghĩ rằng thơ có nhiều nước
mắt nhưng vì nước mắt cũng thơm nên khỏa lấp được niềm đau. Tôi cũng không tìm
thấy giọt nước mắt nào trong thơ của tác giả viết về quê hương , nhưng trong
những bài “Cần Thơ có những ngày Mưa”, “Chiều mưa nghe hát bài thơ cũ”, “Về
Phong Điền”, “Đà Lạt những mùa hoa”, “Sài Gòn một thời để nhớ”…, tôi thấy ở
đó những vui, buồn hằn sâu trong kỷ niệm cùng với tình yêu em rất đẹp mà tác
giả hé lộ trong thơ cũng chẳng khác gì những giọt lệ yêu thương chảy dài theo
năm tháng. Thơ Nguyễn An Bình trong “Còn một chút mưa bay” không có niềm vui sôi động, không có nỗi buồn
co thắt con tim nhưng ưu tư như con sông rộng trong đêm dài và lặng lẽ trôi,
như dòng suối giữa đại ngàn. Đọc thơ của Nguyễn An Bình tự nhiên tôi cứ nghĩ về
một bầu trời có nhiều áng mưa giăng và tôi cứ nghĩ về những nỗi đau khô nước
mắt càng ray rứt lòng người hơn nữa. Không những thế tôi còn tìm thấy trong thơ
Nguyễn An Bình một hào khí gọi là ngất trời cũng không sai. Trong những bài thơ
như “Ngày xưa tên hàn Sĩ”, “Tiễn bạn qua Sông”, “Đêm trăng đọc thơ Đường”
cái hào khí trong thơ Nguyễn An Bình không giống như cái hào khí của các bậc
hào kiệt, của những thi nhân ngông đời mà nó chỉ nguyên vẹn là sĩ khí của một
tâm hồn thơ có nhân cách, không ngạo mạn, không khinh đời, không chí lấp bể vá
trời, chỉ giữ cho lòng mình trong sạch, thanh bai và lãng mạn. Tuy thế cái hào khí đó vẫn thấy
ngất trời vì nó tỏa trong từng lời thơ, bày tỏ cái khí phách thanh tao của
người thơ không lấm bụi trần gian. Thơ
Nguyễn An Bình điềm đạm, chững chạc , trung thực với chính cảm xúc của mình và
triền miên một nỗi buồn, nhưng lại làm người
đọc càng đọc càng tưởng như mình đi vào trong khu vườn đầy hoa giữa bầu trời
mưa giăng lạnh .
Tôi đọc 62 bài thơ trong “Còn một chút mưa bay” nhiều lần
giữa lòng thành phố Sài Gòn mùa mưa, từng bài thơ của anh có cái lạnh như cái
lạnh se se bên ngoài, từng bài thơ như cho tôi từng ly rượu mà phải uống chậm để nghe cái nồng nàn từ từ
thấm vào thịt da và tất cả trong thơ anh đã đem đến tặng tôi một nỗi buồn, một
chút đớn đau, một cảm khoái trong lòng thi vị, nhẹ nhàng, thắm thiết biết bao!
Tôi không muốn trích vào đây một câu thơ nào của “Còn một
chút mưa bay” vì tôi nghĩ rằng một vài con én không làm nổi mùa xuân, một vài
bông đẹp không đại diện được cả vườn hoa. Ai muốn, xin mời đi chân không, để
đầu trần vào vườn thơ Nguyễn an Bình, ngắm “Còn một chút mưa bay" . Chắc
chắn trong lặng lẽ, bạn sẽ thưởng thức được sắc hương và cảm nhận được thi vị
của cả bốn mùa hoa, chắc chắn bạn sẽ là khách đi “giữa nguồn trong trẻo, vây
phủ bởi trăm dây quyến luyến làm bằng thanh bai và êm dịu" ./.
Châu Thạch
1 comment:
CHÚC MỪNG NHÀ THƠ NGUYỄN AN BÌNH VỚI TP MỚI
Post a Comment