Hỏi
em có đi qua Mằng-Lăng
lòng
bùi ngùi theo hai chân bước
để
dạ sầu gởi người về Đồng-Đất .
hoài
niệm khôn cùng theo một thuở Gò-Chung
Tuy-Hòa cây
rừng, ruộng lúa xanh bờ
dịu
mát trong mùi bùn mùi nước
buổi
tối nhớ cà-phê cùng tiếng nhạc
cho màu
rêu quanh đường thêm xanh lơ.
Ngày
đưa em về chùa Bão-Tịnh
ai
bây giờ ghé trường Nguyễn-Huệ khi xưa
hai
mươi năm thuyền từ xa bến
nói
lời chi, kỷ niệm mấy cho vừa.
Em
treo mái tóc dài Juliette
mắt
anh nhìn như có thêm đuôi
mai
xa nhau chưa nói hết thành
lời
khi
bỏ đi mà bỏ luôn cả nụ cười.
Lần
hai đứa qua cầu Hùng-Vương
đâu
ai bao lần đi tìm nỗi chết
yêu
ai mà nào ngờ có biết
bỏ
nhau đi cho lỡ thệ lời nguyền.
Tháng năm
chim yến bay về phố
bao
lâu ghềnh Đá-Đĩa sương mang
quán Cau
đợi người bên đầm Ô-Loan
về
lại Xuân-Đài mà nghe lời gió .
Sao
mai, sao hôm sáng phố Tuy-Hòa
hoa đầu
thềm nở căng lồng ngực
tháp
Nhạn ngàn năm mòn cổ tích
lung
linh chiều điệu múa Shiva.
Em
về mà có ghé sông Ba
La-Hai
tháng ba ngập đồng lúa chín
Đá-Bia một
đời câm nín
đợi
người về đẹp nắng Đông-Hoa
Lâu rồi
một ngày với Tuy-Hòa
nhớ
thiết tha Xuân-Đài,Long-Thủy
Tuy-Hòa
đi mà đong đầy thương nhớ
tình
ai trao giờ bỏ lại đường xa.
KONG CHƯ-PĂNG TIẾNG GỌI NGƯỜI VỀ
Đã chiều rồi sao em không về với
sông Côn
về với
suối Kong Chư Păng còn vương lại trong hồn
những cơn mưa cuối mùa rưng lạnh
rừng cũng trôi xuôi
nằm lặng thinh .
Trong giấc mơ đầm lầy ngọt ngào
đánh thức
bầy nai tung tăng sớm mai
hai mắt nhìn ngơ ngác
mong ai một buổi quay về.
Người bỏ Sơn Long đi rồi
Để Đăk Roong đìu hiu ở lại
sông Côn buồn ai mà ngậm ngùi
chảy mãi
hoa khế trên cao tím màu
quan tái.
Những con hươu vàng tắm
mơ bên suối
ơi người Bana ngàn đời ruộng
rẩy
rừng Kon Ka Kinh khe nắng cuối
chiều
thương ai mà em không nói
qua rồi một ngày lạc bóng người
yêu.
người đi hái hoa rừng sao không
quay lại
mưa vội về với Kbang
để một đời hay mãi mãi
nhớ thương đầy vơi giọng cười
Kong Chư Păng.
Hỏi người có về Groi
góp tay giữ rừng cùng mẹ
về với sáng mai sương mờ sương ảo
mịt mù thẳm sâu qua nương qua
đồi .
Con tim đau biết mấy Ka Nak
những nấm mồ chìm khuất vô danh
ai đi qua mà nước mắt giọt hai
hàng
qua đi rồi mùa xưa chống giặc
máu đã đổ cho người ơi Tổ-quốc vinh
danh.
Đã qua bao ghềnh bao thác
mát và trong lành thác Dơi
rừng nguyên sinh rộn tiếng nói
cười
mùa về với hội cồng chiêng làng
Nak .
Ơi Kong Chư Păng bỏ lại
để rồi anh xa em
hổ gầm trên ngàn rừng sâu vọng
về tê tái
thôi em ở lại với rừng
xa người mãi mãi.
Huy Uyên
No comments:
Post a Comment