Chúc Mừng Năm Mới

Kính chúc quý bạn năm mới vạn sự an lành

Tuesday, December 4, 2012

Phạm Ngọc Thái - NHỮNG BÀI THƠ TÌNH HAY NHẤT (2)


11. HÀNG CÂY LÁ ĐỔ



Thế là hết! Em đi, chôn chiều vào gió...

Ta lang thang qua lá đổ hàng cây

Bản tình xưa em hát ở đây

Nơi ngày nay xác các con thiên nga đã chết.



Ôi, hàng cây! Cùng ta bao đêm từng tha thiết

Những nụ hôn và tấm thân bất hủ của em

Giờ ta sống trong hoang tàn sụp lở

Bên những chiếc bóng của đàn thiên nga.



Thời gian phôi pha - Tóc ta hoá đá

Gió cũng làm lau ngàn năm ru rất khẽ!

Xin rụng một bông buồn

                                          lắt lay…



                                             




12.  KÍ ỨC MÙA THU



Mùa thu khuấy lên bao kí ức

Xác thời gian trôi trên tóc em

Em đi trong trăng mùa thu thổi gió

Lá vàng rơi mênh mông…



Em đi qua mùa thu không gian

Trăng mặc đồi con gái

Nhớ đến lâu cái hương con gái

Nó thơm say và rất nhẹ nhàng.



Đường dạo ấy trên đồi trăng sáng

Đêm chia tay em dúi cả vào anh

Để bóng lạc suốt đêm ngoài phố

Mây lãng phiêu mãi không về!



Giờ đây chắc trên đồi thông đó

Gió vu vi và trăng vu vơ

Em đi trong trăng mùa thu thổi gió

Mùa thu lang thang chẳng bến bờ…



                              


13.  EM BÁN XOÀI



- Anh trai mua xoài cho em đi?

Nha Trang! Ta nhớ Nha Trang!



Em bán xoài đi đêm trên cát trắng

Bãi biển chập chờn kiếp đời các cô gái lang thang

Dưới hàng dừa se sẽ gió ru êm

Dãy cột đèn đứng đêm côi lạnh.



Xoài em chín, đêm tàn canh em đón khách…

Giọt thơ buồn như ngọc sương rơi

Em bán xoài thơm! Em bán xoài thơm!

Biển to lớn - Bóng em nhỏ thẫm

Linh hồn treo ngoài thế giới em đi

Trên những cành dừa hay trong đám mây qua?



Thế giới em đi “vòng thiên la địa võng“

Tóc còn xanh em bán kiếp đời trôi

Xoài em thơm, hương toả mát thân người

Ai mua xoài? Còn ai có mua em?



Các cô gái đi đêm như các cột đèn

Bóng nuốt lẫn vào bờ cát ấy...

Biển ru ta và ta ru em

Dưới hàng dừa xứ sở gió ngàn năm.



Tác giả PHẠM NGỌC THÁI



14. KHÓC BÊN HỒ NÚI CỐC



Anh đã đến bên Hồ Núi Cốc

Gửi hồn theo dòng nước trôi thây...

Gió gào thét trong lặng chìm tim óc

Em khoả thân nằm trên bóng bến xưa bay.



Nước mắt nàng Công khóc tan ra suối

Cốc chết bên sồi lại hoá thành non...(*)

Nhưng để làm gì khi tình vô vọng?

Chút hương nàng vẫn ấm khoảng đời con.



Bóng ngàn than huyền thoại tang trắng phủ

Mà miệng còn muốn cắn vú người yêu!

Ôi, hồ núi cứ xanh rì muôn thuở

Máu ta đổ đầy cho tạo hoá tạc phù điêu.



Anh đến bên Hồ Núi Cốc giữa chiều

Thơ rỏ đôi hàng, lệ tràn một chén

Khóc chuyện tình xưa là khóc mình lắm lắm

Mai chết rồi làm nước tắm cho em...



                                         Đêm 9/7/1997



(*) Huyền thoại kể: Nàng Công (con gái quan lang dân tộc) thương nhớ chàng Cốc, khóc mà chết. Nước mắt nàng chảy thành suối nay biến ra hồ. Chàng Cốc (chỉ là một tiều phu đốn củi), thương nàng Công cũng chết dưới gốc cây sồi, hoá thành non bao bọc lấy hồ - nên mới có tên gọi: Hồ Núi Cốc!





15. MÁI TÓC CON GÁI



Mái tóc phố màu mây

Xõa ngang đời con gái

Em đi lấy chồng rồi

Lòng anh buồn biết mấy.



Hàng phố người có thấy

Những vòm cây đứng thầm

Chiều hoàng hôn cũng vậy

Gió như là để tang.



Đây bông hoa yêu thương

Ta ủ vào nỗi nhớ

Em đã không còn nữa

Chỉ có sao trên trời.



Vầng trăng khuyết, em ơi!

Giống đời anh cô độc

Sáng ngày treo tưởng chết

Hắt hiu và nhỏ nhoi.



Em đi lấy chồng rồi!

Màu hoa xưa trinh trắng

Tháng năm cùng mưa nắng

Tóc hoá thành mây bay…

         


                    

16. DƯỚI HÀNG SẤU ĐÊM

                    & CON PHỐ NHỎ



Phố vẫn phố, hàng sấu xưa rụng lá

Ngỡ yên rồi còn lạc bước canh khuya

Nên câu thơ anh theo đông về vội vã

Tình của đôi ta dòng sông chảy man mê...



Đêm đã lạnh vầng trăng còn thao thức

Trăng bay trên trời, anh cứ thương em

Xưa mộng nguyệt này, nay sao thấy khác

Gió nhắc thầm thì, em có nhớ không?



Em ngủ bên chồng. Thôi, cũng đừng tiếc nữa!

Mấy ai yêu trọn vẹn đâu em?

Thưở đó đẹp nhiều mộng mơ em nhỉ

Thơm mát cõi thơ, hồn ta ru êm.



Anh lưu giữ chút tình trên trang giấy

Đi hết phố xa về khắc khoải bên thềm

Rồi tự trách với mình sao buổi ấy:

Lại giục em lấy chồng để đau mãi con tim?



                                            Mùa đông 2010
                                            Phạm Ngọc Thái
 thai_quanthanh@ymail.com

.

No comments: