Chúc Mừng Năm Mới

Kính chúc quý bạn năm mới vạn sự an lành

Friday, September 15, 2023

CHÙM THƠ TÌNH HAY NHẤT CỦA PHẠM NGỌC THÁI - Nguyễn Thị Kim Tuyết chọn lọc

 ĐÔI LỜI BỘC BẠCH


Nhà thơ PNT giờ tuổi đã cao, già yếu và nhiều bệnh tật. Sự sống chỉ còn như ngọn đèn bấc trước gió đông. Trong sự nghiệp thi phú của tôi, đã sáng tác được khoảng 5-600 bài và xuất bản trên chục tập thơ. Không biết thượng đế còn để sống đến ngày nào? Nay tôi chọn ra...


“15 BÀI THƠ TÌNH HAY NHẤT CỦA PHẠM NGỌC THÁI”


Xin gửi đi các trang mạng Việt rải rác trên khắp hành tinh này ( với một số báo, tạp chí ) – Tùy theo các trang mạng: Có thể tách ra đăng đôi ba lần - Hoặc báo nào muốn chọn ra những bài thích nhất, theo ý của tòa soạn? Đăng tải giới thiệu trên báo. Tác giả xin vô cùng cám ơn !!!

MỤC ĐÍCH CHÍNH CỦA TÔI LÀ XIN GỬI ĐỜI GIỮ HỘ !!!


Mai đây, khi PNT không còn !? Hậu thế muốn chọn thơ hay, thơ tinh túy nhất... để biên soạn hoặc xuất bản thành sách... sẽ được dễ dàng hơn. 
(Rồi PNT cũng sẽ chọn lấy “10 bài thơ ĐỜI đặc sắc nhất”... xin gửi sau).

Tất cả tác phẩm văn học các loại ( Thơ – Tiểu thuyết – Kịch bản ) của PNT, cùng số bài bình luận đặc sắc – Đều được in lại, lưu giữ trên Website Việt Nam Thư Quán (vnthuquan.net), là “trang mạng văn học nghệ thuật” bằng tiếng Việt lớn nhất thế giới ở Mỹ. Trong danh mục “tác giả và tác phẩm người Việt”
Hôm nay cũng như mai sau - Ai muốn đọc (mà ko có sách): Tìm hiểu hoặc nghiên cứu ?... Xin tìm vào đó, sẽ có đủ tất cả !!!

N.T.K.T.





1.NGƯỜI ĐÀN BÀ TRẮNG         
 
                                   Người đàn bà đi trong mưa rơi
                                   Chứa một trời thầm như hoa vậy...
                                        (Tặng Bích Đào)
 
                                      *
Chiếc mũ trắng mềm, em đội bầu trời
Khóm mây trắng bay, nghiêng trôi trên tóc
Đôi mắt em đong những áng mây
Người đàn bà trắng!
 
Em đi, về... chao những hàng cây
Hồ gió thổi lệch vành mũ đội
Thấm đẫm mình em cả thềm nắng gội
Xoã ngang vai mái hất tơi bời
 
Nỗi niềm thao thức
Những đêm trăng nước...
Chùm trinh em hát: Đấy chỗ thiên thai!
Người đàn bà ai mà định nghĩa?
 
Đường xưa đó về đây, em ơi!
Những con đường đã đầy xác lá rơi
Xác ve, xác gió và xác của mưa.
 
Em không biến thành đá để hoá Vọng Phu
Anh cũng không làm chàng Trương Chi, suốt đời chèo sông vắng
Ta không đi theo Con Đường Lông Ngỗng Trắng
Dẫu hình hài khắc mãi tim nhau
 
Vết thương lòng không dễ đã lành đâu
Những đêm sao buồn, những đêm gió khát
Khúc thơ tình anh lại viết về em
Người đàn bà ngậm cả vầng trăng...
 

 2. SÁNG THU VÀNG
 
                      Nhớ ngày gặp lại em bên hồ gió
                                            *
 Gặp lại em một sáng thu vàng
Nơi em đứng nắng tràn ngoài phố
Với trời xanh, hồ xanh gió
Gió đưa làn tóc em bay...
 
Sáng thu này trĩu cả hàng cây
Đô thành dịu mát
Ông lão ngồi bên gốc cây,
                bán những cây sáo trúc thổi vói lên trời
Bà xúc tép váy khều khào nước
 
Một thời xa lắc
Em nghiêng chao về một thời xa

Người con gái đã thành chính quả!
(phảng phất trên đầu đôi nét phôi pha)
Đôi mắt em, bóng trúc bay xoà...
Đường phúc hậu, vầng trăng đầy nở...
Nghe không gian đổ vỡ cả mùa thu!

Sáng thu vàng mông mênh, mênh mông
Anh đứng trông em bên bờ sóng vỗ
Hồn đã mất trong rừng hoang thiếu nữ
Và trái tim cũng không còn.

Sáng thu vàng xang xênh, xênh xang
Những con đường xưa tắm hơi em
Môi em cười... hoa lá nát đau thêm
Thời gian trôi, cuộc sống buồn tênh

Một mùa thu lá lá
Nơi ấy giờ chỉ còn có cỏ
Bướm vàng hoa cũ vẫn bay ngang
Người đàn bà, em nuốt mùa thu tan…
 

3.NHÌN TRĂNG NHỚ EM
                                    Tặng Ánh Tuyết 
 
Nhìn mảnh trăng trời lại nhớ em
Trăng trôi miên man khi mờ, khi tỏ
Chúng mình đến với nhau, không còn thơ bé
Nhưng lòng tha thiết yêu thương
 
Trăng giữa tháng khuyết dần, tình cứ tràn dâng
Cả tới khi không còn trăng nữa
Thì em vẫn bên vành vạnh tỏ
Đưa anh vào giấc mộng ru đêm
 
Để cùng nhau say cảnh thần tiên
Cho quên hết biển đời ngang trái
Cuộc sống mưu sinh với bao mệt mỏi
Chân trời sẽ lụi tàn, nếu chẳng có tình em
 
Ôi, mảnh trăng nhỏ bé giữa mênh mang
Vẫn soi ngập cõi không gian vô tận
Sâu tận cùng trái tim anh hưng phấn
Đêm nằm thao thức vấn vương
 
Thần thánh hiện hình trong một mảnh trăng em
Dìu anh qua phong ba, bão táp
Giữa giấc ngủ chập chờn đêm bất diệt
Anh bay về ôm lấy em thương.
 
Áp môi hôn lên vầng nguyệt của Cưng
Nghe trái đất dưới thân mình rung chuyển
Thế thái nhân tình dẫu bao đổi biến
Chẳng đảng phái nào sánh được hơn
 
Cả nhân thế này chỉ một "mảnh trăng con"
Sống mãi muôn đời, dù thay bao chủ nghĩa
Thức nhớ em hoài, trăng khuất không biết nữa
Nhìn khắp thiên hà càng da diết yêu thêm.

P.N.T.




No comments: