Tào Tháo và Lưu Bị
Hai nhân vật thời Tam Quốc này là hai danh hề tuyệt vời thượng hạng, trung hạng, ngoại hạng, là loại comics “chọc cười thiên hạ” vô tiền khoáng hậu, trong cái tình cảnh thời Tam quốc loạn từ đầu nước tới cuối nước, lâu lâu lại đựợc nghe Hán thừa tướng cười và Lưu hoàng thúc khóc, cái võ cười này là cười vô hại, vô trật tự thấy sự đời buồn cười quá thì tức cười, chớ cái cười này chả thu về một xu một cắc nào cả. Chớ cái võ khóc cuả Lưu Bị thì lại là một môn võ học chính thống “tuyệt chiêu” đánh đâu thắng đó, mà đánh toàn vào chỗ hiểm, vậy thì xin đi vào võ cười của đại cao thủ Tào Tháo trước.
Cái đoạn mà bá quan văn võ nhà Đại Hán tụ họp nhau lại để mà than mà khóc cho triều đại nhà Hán bị Đổng Trác chuyên quyền, chỉ có mỗi một mình Tào Tháo là cười! Bá quan văn võ không hài lòng quay lại hỏi:
- Tào a Man cười cái gì?
- Tào a Man cười cái gì?
Tào Thào trả lời:
- Nếu mà chỉ có một môn võ khóc, mà làm cho Đổng Trác cùng đồng bọn bỏ giáo qui hàng, thua cái một, thì các ngài nên khóc bù lu bà loa tướng lên chứ! Khóc nhỏ quá, yếu quá làm sao mà thắng cho nổi?
Nói xong Tào Tháo bỏ đi. Tiếp đến lúc Tháo dẫn 25 vạn quân Viên Thiệu, Viên Thuật, Lưu Biểu, nói khuếch đại lên là 80 vạn kéo sang đánh Đông Ngô, bị liên quân Ngô Thục đánh cho vắt giò lên cổ, chạy có cờ có quạt, có phèng la, nhằm phía rừng Ô Lâm mà chạy thoát thân. Chạy đã đời thì đến chân rừng, đoàn quân vừa ngừng thì Tào Tháo nhìn trời nhìn đất, rồi ngồi trên lưng ngựa há mồm cườì rất là khoái trá, tướng tá chạy theo tưởng Tào thừa tướng lên cơn điên vội hốt hoảng hỏi:
- Dạ bẩm thừa tướng cười cái chi?
- Ta cười là thiên hạ khen Chu Du, Khổng Minh dùng binh như thần! Theo ta sao không đặt một đoàn quân mai phục ở chỗ này thì binh Tào chạy đi đâu?
Tào Tháo nói vừa dứt thì tiếng trống thúc quân từ phiá men rừng vang ra, tướng Thường Sơn Triệu Tử Long xuất hiện. Tử Long nói:
- Thừa tướng sai rồi, quân sư đã chuẩn bị sẵn một đoàn quân “xi cờ ghoe” tàn tật gẫy gọng một chân phục sẵn, không phải để tác chiến mà để cho thừa tướng biết là quân sư dự đoán là ngài sẽ chạy qua đây đó thôi.
Thế là vừa ăn vừa chạy, Tào Tháo cùng bốn quân chạy tiếp tục chạy như bay, đựợc vài chục dặm. Tào thừa tướng lại cười ầm lên, khiến Trương Dục Đức đang mai phục cũng chịu không được, bèn phải dẫn quân lộ diện ra đứng bên đường nói to lên như hét:
- Lộ trình cuả Tào a Man đã bị lộ rồi, xin tiếp tục chạy tiếp đi, không thì bị trói như heo bây giờ.
- Chạy mệt quá, để cho qua nghỉ ngơi dăm ba phút “xực phàn nhậm xủi” đâu vào đó rồi chẩu lớ.
- Lộ trình cuả Tào a Man đã bị lộ rồi, xin tiếp tục chạy tiếp đi, không thì bị trói như heo bây giờ.
- Chạy mệt quá, để cho qua nghỉ ngơi dăm ba phút “xực phàn nhậm xủi” đâu vào đó rồi chẩu lớ.
Sau đó thì binh đoàn của Tào thừa tướng ba chân bốn cẳng trực chỉ Huê Dung đạo, vừa đến nơi thì Quan vân Trường vác thanh long đao cưỡi ngựa Xích Thố dàn hàng ra mà nói rằng:
- Thôị cha nội đừng có cười lớn lên nữa, nghe nhức cái đầu lắm, Quan Mỗ đã nhận được lệnh cuả quân sư Khổng Minh Gia Cát Lượng, phục binh ở đây chờ thừa tướng lâu lắm rồi.
- Thôị cha nội đừng có cười lớn lên nữa, nghe nhức cái đầu lắm, Quan Mỗ đã nhận được lệnh cuả quân sư Khổng Minh Gia Cát Lượng, phục binh ở đây chờ thừa tướng lâu lắm rồi.
Tào Tháo nghe Vân Trường vừa nói dứt, há mồm cười ha hả. Các tướng tuỳ tòng chạy lại gần nói nhỏ “tình cảnh thế này mà thừa tướng còn cười được nưã hay sao?” thì Tào Tháo lạc quan trả lời rằng:
- Trong đời cuả ta, chỉ có cười lớn hoặc cười nhỏ, chứ chưa bao giờ khóc cả.
*
- Trong đời cuả ta, chỉ có cười lớn hoặc cười nhỏ, chứ chưa bao giờ khóc cả.
*
Khóc nôm na là ‘mít ướt’ là khóc nhè chè thiu, nhưng cái chuyện khóc cuả con nít mà chỉ vô tích sự nhằm vào ăn vòi cha mẹ quà bánh thì chả đáng noí tới làm gì? Đằng này khóc mà nhờ khóc làm nên sự nghiệp, thì thật vô cùng vĩ đại vĩ tiểu, khóc mà lấy được quận chúa Đông Ngô, khóc mà lấy được Kinh Châu, Ích Châu thì cái khóc này lưu danh thiên cổ, có một không hai, đúc tượng để ngoài đường phố mà nhìn mà ngưỡng mộ, khâm phục chớ chẳng phải chuyện chơi đâu? Lưu huyền Đức được Đại văn hào La Quán Trung muá bút tâng bốc lên tận mây xanh, thành ra khi viết về nhân vật Lưu Bị, tại hạ cứ phải ngửa đầu nhìn lên, đôi khi mỏi cổ quá. Chuyện vua Thục Hán khóc thì dài lắm từ đầu pho Tam Quốc đến ngài mạng vong ở Bạch đế thành, chúng tôi không làm công việc dư thừa thống kê là ngài khóc bao nhiêu lần? mà mỗi lần khóc như vậy thì ngài đựợc cái gì? thu hoạch kết quả ra sao? mà chỉ nhặt ra vài đoạn ngài khóc đặc sắc nhất trong Tam Quốc chí diễn nghĩa, tiêu biểu cho cái khóc củả Lưu Dự Châu mà thôi.
Lưu Bị khóc
- Mẹ đã ô kê chọn con làm rể đông sàng Đông Ngô rồi mà, khóc với lóc cái gì nữa? Con có gì không hài lòng, nói mẹ và anh Tôn Quyền nghe?
- Muốn giết con thì ngay bây giờ mẹ ra lệnh một cái thì đầu con lìa cổ, chớ làm gì mà cho quân giáp sĩ, lén lén núp núp chung quanh chùa làm chi vậy?
Ngô Quốc Thái nhìn mặt Tôn Quyền mà gắt lên:
- Con tính làm trò quỷ thuật gì vậy?
- Không có làm gì cả, chẳng qua là cái anh chàng tướng Giả Hoa có cái bệnh là hay mang quân đi giăng lưới bắt chuột, vậy để con lệnh cho y ta, mang lướí và quân về nhà hắn ta mà giăng mà bắt, chốn này chuà chiền mà làm vậy thấy khó coi quá.
Ba tháng sau Triệu Vân bèn mở tiếp cẩm nang của Khổng Minh thì đọc thấy nói vdầy…vdầy… Tử Long bèn gặp Lưu Bị mà bẩm:
- Quân sư có dặn, nếu Lưu Hoàng Thúc an phận là rể Đông Ngô , ngôì mát ăn bát vàng hưởng phước, thì cho Tử Long và 500 quân sĩ về Giang Lăng, và quân sư sẽ cho giải ngũ tập thể, ai về nhà nấy, cày cấy, thiến heo thiến chó, kéo xe… tự túc mà sống theo đời thường.
Hôm sau thì Lưu Hoàng Thúc vào gặp ngay quận chuá và dở ngay “võ nhè” khóc bù bà loa, quận chuá lấy khăn tay “Mù xoa” lau nước mắt rồi thảng thốt hỏi:
- Lang quân khóc ký gì?
- Nhớ nhà quá?
- Thì dià chớ có ai bắt buộc ở lại đây làm gì?
- Quân sư có dặn, nếu Lưu Hoàng Thúc an phận là rể Đông Ngô , ngôì mát ăn bát vàng hưởng phước, thì cho Tử Long và 500 quân sĩ về Giang Lăng, và quân sư sẽ cho giải ngũ tập thể, ai về nhà nấy, cày cấy, thiến heo thiến chó, kéo xe… tự túc mà sống theo đời thường.
Hôm sau thì Lưu Hoàng Thúc vào gặp ngay quận chuá và dở ngay “võ nhè” khóc bù bà loa, quận chuá lấy khăn tay “Mù xoa” lau nước mắt rồi thảng thốt hỏi:
- Lang quân khóc ký gì?
- Nhớ nhà quá?
- Thì dià chớ có ai bắt buộc ở lại đây làm gì?
Thế là quận chúa bèn cùng Lưu huyền Đức vào gặp Ngô Quốc Thái, xin vào tết đoan ngọ, đi ra bờ sông Trường Giang quay mặt về phía bên sông kia bái lậy mồ mả cha mẹ, đặc biệt là vái Quân sư Gia cát Lượng một cái.
Triệu Vân sai 500 quân mang nhang đèn tiền giấy hàng mã đi trước, còn mình thì phò Lưu Bị và quận chuá đi sau, đi khoảng 2 ngày đường thì thấy ba ngàn quân cuả tướng Đinh Phụng, Từ Thịnh đóng ngay chân núi chặn giữ, đằng sau thì gió bụi mịt mù. Một lúc sau thì thêm quân cuả bốn tướng Trần Vũ, Phan Chương, Chu Thái, Tưởng Khâm và 5000 ngàn quân giáp mã kéo tới nữa. Triệu Vân nhìn cảnh tượng quân Thục Hán lưỡng đầu thọ địch, bèn mở tiếp một cái cẩm nang nữa ra coi rồi nói nhỏ với Lưu Bị.
Lưu Bị nghe qua, bèn đến trước mặt quận chuá khóc ầm cả lên :
- Chuyện chính là mục đích của Ngô Hầu dụ Bị qua bên Đông Ngô này là để “trảm thủ cô thầu” chứ cũng không phải là gả quận chúa em gái kết nghĩa với Ba Thục gì cả, nay tình cảnh đã đến nước này, không cần diễn kịch, diễn tuồng Hồ Quảng nữa, Quận chúa xin nàng ra tay đi!
- Chuyện chính là mục đích của Ngô Hầu dụ Bị qua bên Đông Ngô này là để “trảm thủ cô thầu” chứ cũng không phải là gả quận chúa em gái kết nghĩa với Ba Thục gì cả, nay tình cảnh đã đến nước này, không cần diễn kịch, diễn tuồng Hồ Quảng nữa, Quận chúa xin nàng ra tay đi!
Quận chúa thông minh học giỏi nghe Lưu Bị Lưu Gậy nói toạc móng heo ra là như thế. Vốn là ngườì quyền biến hiểu ngay tự sự, bèn lệnh cho Triệu Vân cùng 300 quân phò Lưu Bị tiếp tục đi nữa, còn quận chúa với 200 quân dàn ra mặt đường lộ và kêu 6 tướng Đông Ngô đến để nghe quận chuá ban chỉ dụ “dậy việc”
- Các vị đều là Thượng tướng “đại tướng” cả, theo như ta nghĩ, cha ta là Tôn Kiên, tiết độ sứ Đông Ngô, anh ta Tôn Sách Ngô Chủ tiếp theo, khi chết trao quyền cho anh thứ ba của ta là Tôn Quyền, sau Tôn Quyền là ta. Các vị đâu có phải là Tỳ tướng, Tham tướng, cũng đâu phải là thái giám, thị vệ? là nô tài để sai vặt. Tướng ngoài biên đôi khi cũng không phải tuân lệnh vua nữa là! Ngay mới đây, Quan vân Trường đựợc Khổng Minh sai trấn giữ Huê Dung đạo, nhưng Vân Trường vì đạo nghĩa giang hồ mà tha chết cho Tào Tháo, có sao đâu? Trời khi nắng khi gió, khi ấm khi lạnh, con người cũng vậy có khi vui khi buồn, khi tỉnh khi điên? Các tướng quân là ngươì bình thường, khi nghe lệnh phải phân biệt lúc đó là vị anh quân hay là thằng điên? Chả có vị anh quân, minh quân nào ra lệnh cho tướng thuộc quyền chém đầu em gái quận chúa trước, chém. đầu Lưu Bị sau?
Sáu tướng Đông Ngô nghe xong lời hiểu dụ cuả quận chuá, không ai bảo ai tự động quỳ xuống bên đường đồng loạt hô to “vạn tuế” rồi đứng dậy khoanh tay trước ngực chúc tụng:
- Màn ổn thai thai.
- Cống hỷ phát xồi.
- Nhất bản vạn lợi.
- Xực phàn pán xẻ.
- Chẩu lớ
CHU VƯƠNG MIỆN
No comments:
Post a Comment