Nhớ Sông Mao
Mới đó mà mười năm ở biển
Chiều nay về thăm lại Sông Mao
Tiếng cày máy, gọi mùa vỡ đất
Khói đốt đồng cuồn cuộn nôn nao
Gió núi lộng, dội lòng như sóng
Trôi qua giữa hai hàng me tây
Cây nào vướng tóc em ngày ấy?
Tuổi học trò thơ dại đâu đây
Ai viết ngày xưa, xin lỗi bạn
Cho bọn mình bối rối bên nhau
Quầng trăng tròn, một trời trăng sáng
Ngân tiếng cười con trẻ bên chân
Chuyện cũ vội vàng bên bạn cũ
Tiếc đường quê ngắn bước chân về
Đây ngã ba, mái trường xưa cũ
Bao con đường bè bạn mãi mê
Lãng đãng chiều hôm như ẩn hiện
Áng mây lưng chừng núi, đổi màu
Mai xa rồi, lại về với biển
Dịu dàng nghe, nỗi nhớ Sông Mao
10/98
Chiều đợi bạn
Một mình tôi đứng đợi
Chờ bạn ở bên đường
Chợt nghe mùa đông tới
Ngọn cỏ, oằn hơi sương
Lắt lay cơn gió bấc
Rợn ngợp thổi trên đồng
Màn chiều giăng ngầy ngật
Buông nắng vàng mênh mông
Đàn cò bay lơ đễnh
Theo bóng người vội đi
Chiều trong, chờ ai đến
Lòng đương vướng bận gì?
Mà trong màu cỏ úa
Một nỗi niềm miên man
Giăng ngang chiều góa bụa
Ngọn đông phong muộn màng
Một mình ngồi đợi bạn
Chiều đổ bóng hoàng hôn
Ngẩn ngơ ngày đã cạn
Nắng quái xiên lạc hồn
Một chiều qua Sùng Nhơn
Anh tìm em, lạc lối giữa vườn cây
Bên luống cải nhà ai tươi sắc nắng
Đứng một mình giữa màu xanh trống vắng
Nắng tháng giêng như cốm mới mật đầy
Đường làng như sợi chỉ giăng trong sương
Trên cánh đồng lúa đang thì, xây lá
Anh đứng giữa quê em, người khách lạ
Không biết tìm đâu để hỏi thăm đường
Trước khi đi, lòng nhẩm mãi Sùng Nhơn
Nơi chưa đến, mà tên làng tên xóm
Ngân lên trong anh, từng đêm thấp thỏm
Nỗi nhớ như làn sương mỏng chập chờn
Mười năm qua, anh ở biển ồn ào
Chưa bao giờ thấy lòng mình sóng dậy
Nay mơ hồ, có phải đằng kia em cấy
Giữa đất bằng, mà anh cứ chinh chao
Anh ngẩn ngơ đi tìm em - tìm em
Xóm 1, xóm 2, xóm trên, xóm dưới
Hết ruộng cà, đến vườn cam, vườn bưởi
Tìm được nhà em, thì không có em
Hành trang anh mang đến, lại mang về
Bài thơ tình viết trong chiều phẳng lặng
… “Cho anh gửi tình anh trong nắng
Mỗi sớm chiều theo đón đưa em” …
7/86
Em bước qua,
cơn gió ngang tàng miết mỏng
Những bờ cong
Buông thả tóc, rớt trâm cài lóng ngóng
Chiều cuối tuần, phố chật người đông
Em bối rối đứng trong vùng nhiễu động
Bao đôi mắt ngước nhìn, đánh võng hư không
Trăng Thủ Đức
dát vàng lên nỗi nhớ
Sóng sánh đêm, lặng lẽ nhịp đời quay
Biết năm tháng có ai còn giữ hộ
Làn hương ngọc lan bối rối trên tay
Để khuya đêm về hiển lộ
Một nỗi dịu dàng, bẽn lẽn nửa vầng trăng
Lê Thanh Hùng
Bắc Bình, Bình Thuận
thanhhungmtbb@yahoo.com.vn
No comments:
Post a Comment