Chúc Mừng Năm Mới

Kính chúc quý bạn năm mới vạn sự an lành

Thursday, July 1, 2021

TRẤN ẢI 20 NĂM TÉ THẤY MẸ - Tạp văn của M.loanhoasử

 

Miếu Nhạc Phi

Trấn ải 20 năm té thấy mẹ

 

Tạp văn của M.loanhoasử

 

*

 

Đáng lẽ tối nay thì đến phiên tôi kể chuyện, nhưng buổi chiều mắc mưa lúc làm cộng sự phòng thủ đơn vị, nên thầy tuồng hôm nay thế tôi mà kể chuyện cho tôi nghe về cuộc đời sân khấu của ngài.

 

Tôi làm ở đoàn hát này cũng gần mười năm. Công việc chính là đạo diễn cho tất cả những vở tuồng cải lương được mang lên trình diễn trên sân khấu, có vở thì đặt mua. đặt soạn, trong đó có cả của tôi nữa.

 

 Cái đoàn hát này là của một vị mạnh thường quân vì yêu  nghệ thuật cải lương và quý mến cô đào thương, nên bỏ tiền ra cho cô làm bà bầu đoàn hát, đoàn hát thuộc loại hai. Nhưng từ khi có tên kép loại A kia về thì đoàn hát tự nhiên nổi lên, (không phải ở tài năng mà ở những scandale của tên kép này.)  Tên này có tài thụt bida và nhiều Mèo. Thành tích cũng chỉ lăng nhăng ở ba cái con ghệ (mà khi không nổi tiếng). Hôm đầu tiên tên Kép loại một này về thì đoàn hát có vài thay đổi.

-Là anh hề chuyển công việc sang kiểm soát vé hay sắp chỗ ngồi, mà nếu không chịu thì nghỉ việc.

-Còn tôi thì công việc thầy tuồng tức đạo diễn không cần thiết nữa, ở nhà soạn Vở rồi đem đến bán cho Đoàn cũng được, còn muốn làm việc thì chỉ có công việc Kéo Màn mà thôi. nếu không đồng ý thì nghỉ việc.

 

Thực ra thì bản thân tôi cũng muốn nghỉ việc rồi, chẳng là cũng đang ở tuổi thi hành quân dịch, còn nấn ná để chạy thuốc ở đơn vị không tác chiến gần thủ đô. Sau đó thì tôi vào đơn vị này đây . Rồi  tôi xin nghỉ việc ở rạp hát. Nhưng bà bầu yêu cầu tôi đêm đó phải có mặt vì trình diễn vở tưông của tôi mà người đạo diễn là chồng Mới của bà (kép loại một kiêm luôn đạo diễn).


Vở tuồng này có tên là Sơn Hải Quan, mà nhân vật chính là Tống Nhạc Phi. Trong lúc chờ đến giờ trình diễn, tôi đi lòng dòng gần và xa sân khấu để chào giã từ các đồng nghiệp, mỗi người nói một câu, chung chung thì cho là cái nghề cải lương nó cũng giống như dậy học bạc bẽo lắm, ai cũng cầu chúc hanh thông trên con đường mới và cố quên cái nghề khốn khổ khốn nạn này đi.

 

Tôi thì cho là cái sự nghiệp cầm ca của mình đến đây là tạm ngừng (và chờ cơ hội khác ?).

 

Lúc bẩy giờ, ba giờ ba mươi là giờ đào kép hóa trang, để tám giờ thì kéo màn. Tôi ghé người này chỉ cái này, ghé người kia chỉ cái kia. Ngày mai thôi (mà cũng chả cần đến ngày mai) xong buổi hát cuối cùng này thì tôi cũng chả bao giờ còn đến đoàn hát nữa? Nghĩ cũng quá buồn.

 

Hồi nhạc dạo vừa chấm dứt thì Màn nhung được kéo lên. Anh kép thủ vai Tống Nhạc Phi, chân mang ủng, đầu đội mão phụng thiên, mặc áo bào (tay cầm cây phương thiên họa kích y như Lữ Bố) dạo qua dạo lại mấy vòng và cất tiếng ca:


 -Ta Tống Nhạc Phi, đại nguyên soái nhà Đại Tống, vua cho ta trấn ải 5 năm (dơ một bàn tay 5 ngón ra cho bà con coi).

 

Tôi nghe thấy vậy than thầm trong bụng (trấn ải 20 năm té thấy mẹ  - con ạ).

 

-Ta làm việc rất ngon lành và trung thành, vua cho ta trấn ai thêm 5 năm nữa (dơ hai bàn tay 10 ngón ra cho bà con coi).


Bà con thấy Kép dơ hai bàn tay thì cũng chả hiểu gì, nhưng thấy thiện hạ cười thì cũng cười theo.

 

Rồi Kép Một gầm tiếp:

 

-Rồi đức vua cho ta trấn ải thêm 5 năm nữa (vừa ca vừa dơ thêm một chân cùng hai tay) .

 

Sau cùng thì trấn ải đủ 20 năm (dơ chiếc chân còn lại và Kép té huỵch một cái).

 

Coi đến đó thì tôi rất rõ cái khả năng diễn xuất và trinh độ học vấn của gã kép này và vội vã chuồn thẳng, sau đó được một năm thì Gánh hát này dẹp tiệm vì cách trình diễn toàn là cương ẩu, lúc không cần cười thì cười. Lúc cần cười thì lại khóc, không cạnh tranh nổi với những đoàn hát khác toàn là dân quốc gia Kịch Nghệ Âm Nhạc, bằng cấp đầy người, vừa trẻ lại vừa có tài năng, hát đâu ra đó, động tác nào, hành động nào cũng rất hợp lý, vừa diễn tả vừa ca rất vững. Bà bầu thì lại lấy chồng khác. Tuy nhiên Đoàn của bà sau này chỉ trình diễn mấy cái Quận nho nhỏ ở miền Nam mà thôi chớ không thể ra ngoài miền Trung trình diễn được nữa, lý do là dân miền Trung gần ngay kinh đô, làm vua ra sao, làm quan ra sao,  cách nói chuyện trao đổi giữa vua quan, giữa quan với dân ra sao họ hiểu cả.

 

Tuồng cương bậy không giống ai làm sao mà qua mặt được mọi người ? Rồi chết. Thằng kép Một đi mở quán ăn,  thế thôi.

 

Ông thầy kể cho tôi xong thời mở chai nước lạnh uống, còn tôi thì nóng quá, nghe thầy kể câu được câu chăng, cũng lờ mờ nghe được một câu: “Trấn ải 20 năm té thấy mẹ.”

 

Tôi nói trong cơn mê: “Bạn ơi, thời buổi này trình độ của Tống Nhạc Phi nhiều lắm lắm, tuy nhiên, họ không được bạn đưa lên sấn khấu, nên không ai biết đến tên đến tuổi của họ mà thôi. Thiếu gì thằng té thấy mẹ , có điều nó té không ai thấy.

 

Thôi nợ bạn đêm nay, ngày mai đến phiên tôi kể hầu chuyện bạn.

 

m.loanhoasử




 

 

No comments: