Nhà thơ Lê Thanh Hùng |
Về lại Bàu Me
Cùng em đi trong vườn dừa ken
Nắng tắt, chiều buông quãng trắng đen
Bỗng òa trước mặt – Bàu Sen ngát
Chưa tối, nhà em đã lên đèn
Lích chích tiếng chim sâu chuyền cành
Vườn nhà mướt ngợp một màu xanh
Bìm bịp kêu chiều, con nước lớn
Tiếng khoan, tiếng nhặt, giọng đành hanh
Nắm bàn tay thô ráp dịu dàng
Vết chai sần, lằn dọc lằn ngang
Bao năm tháng, đắp mương làm rẫy
Tuổi xuân trôi qua bến thời gian
Dọc triền xa, ngọn gió mồ côi
Vạt mây xám lửng lơ lưng trời
Nghe sâu thẳm, hoen mờ sắc lạnh
Trong tiếng chim chiền chiện quanh đồi
Đi loanh hoanh, ấp úng vội vàng
Gió trở chiều, day ngọn xốn xang
Này em nhớ, đùng quên, anh hứa …
Dẫu biết đời, rẽ dọc rẽ ngang
9/86
Tôi thấy nhân dân mình
trước dịch Corona virus
Trong những ngày cả nước gồng mình,
chống Corona virus
Tât bật, xôn xao như những ngày bão lụt
Mà dự báo thời tiết, trời còn có khả năng mưa
Khi tin đồn và các trang mạng, nhảy múa từa lưa
Thiên hạ đông tây xấc bấc xang bang,
lao đao mỏi mệt
Mới thấy nhân dân mình trong khó khăn: Đoàn kết
Có thể ngày bình thường, ngành nọ ngành này
còn tính toán so đo
Khi đụng chuyện, mới thấy những hy sinh lặng thầm,
không một chút đôi co
*
Vậy mà còn có kẻ, xô bồ lao nhao lếu láo
Xuôi ngược mơ hồ, rêu rao gượng gạo
Không một chút sẻ chia, dửng dưng vô cảm
trước cảnh đời
Nghĩ cho cùng, có trách giận cũng hoài hơi
Nhân dân mình trong hoạn nạn,
càng vững vàng tâm tưởng
Nhận rõ đúng sai, không có giấc mơ đi mượn
Ráng một chút thôi, mỗi người làm hết việc của mình
Đêm dài sẽ qua đi, rồi sẽ có bình minh
*
Trong tai họa, cũng có mầm hạnh phúc
Kiên định bước qua dòng đời vẩn đục
Xốc lại đội hình - một phép thử -
cố kêt lại một niềm tin
Tươi mới trong xanh, biêng biếc góc nhìn
Đội ngũ của ta vẫn trùng trùng điệp điệp
Rợp bóng của cha ông, biết bao nhiêu người
sẵn sàng bước tiếp
“Nuôi quân ba năm, sử dụng một giờ”
Nuôi dân một năm, cả ngàn đời sử dụng...
Bước ngoặt tình cờ
Em vô tình bước qua ngã rẽ
Trong cơn giông chiều, đường phố kẹt xe
Bàn tay lạ, choàng áo mưa che
Lí nhí cám ơn, trái tim non chợt rung nhè nhẹ
Cơn giông tạnh rồi, chiều rộng mở bao dung …
Chuyện tưởng vậy
mà hình như không phải vậy
Lắng nghe phải đâu là để hiểu và làm
Mà chỉ để chăm chăm cải lại
Mặc dù sự việc này mình chỉ biết lam nham
Cứ chao chác, đẩy đưa những lời phiếm ái
Khi cái tôi của mình, nghe quen quá hóa nhàm
Lê Thanh Hùng
Bắc Bình, Bình Thuận
No comments:
Post a Comment