ƠI
ÁO TRẮNG NGUYỄN HOÀNG 1970 - 1975
Đã bao ngày tháng im ắng trong tôi, chợt một hôm nao
áo trắng quay về, rộn rã mừng vui, e ấp ngại ngần như thời con gái, thời mẹ may
cho áo dài để thay đầm mặc đi học. Mẹ bảo nay con đã lớn rồi, mặc áo dài đi
thôi. Thuở ấy mình mười ba, ơi ngại ngùng chi lạ. Đã đến giờ vào lớp mà cứ tần
ngần mãi không thôi. Hai tà áo cứ vướng víu bước chân. Anh trai nhìn theo cười
cười làm mình càng thêm lúng túng...
Thế mà đã xa, xa từ lâu lắm để rồi ngỡ chẳng bao giờ nữa.
Vậy mà hôm nay áo trắng lại về trong bồi hồi rạo rực và mê say, trong hội ngộ
sum vầy thầy cô cùng bè bạn , ngỡ như mình còn mãi những thơ ngây. Và có thầy
đã nhắc lại hai câu thơ của thi sĩ Nguyễn Bính:
Chân
em in dấu trên đường bụi,
Chẳng
bước chân nào dám dẫm lên.
Một Nguyễn Bính chân chất là vậy mà bay bổng thế sao?
Có lẽ áo trắng sáng trong và thánh thiện, có lẽ áo xanh tươi mát và dịu dàng,
áo vàng rực rỡ gợi nhớ một mùa hoa... tất cả đủ để lay động một hồn thơ mộc mạc
chân quê để nâng ngôn ngữ và cảm xúc đến tuyệt đối như thế: Chẳng bước chân nào dám dẫm lên. Từ
trong bài thơ Ghen của Nguyễn Bính, Thầy giáo dạy tiếng Anh Nguyễn Huy Vỹ của
mình đã gởi lời bình vào áo trắng hôm nay, hôm mà chúng mình đã sang độ tuổi
làm ông, làm bà làm mình thấy xôn xao lạ thường. Bao cảm xúc của một thời hoa mộng
về lại trong một sáng xuân tươi làm mình hạnh phúc biết bao. Ngày được cắp sách
đến trường, được nâng niu bảo bọc bởi mẹ cha, được thầy cô dạy dỗ, được vui đùa
cùng bè bạn và đặc biệt là được đọc những dòng thơ tuyệt bích của các thi nhân
mình yêu mến mà lòng đầy rung động mê say:
Em
không nói đã nghe lừng giai điệu,
Em
chưa nhìn mà đã rộng trời xanh...
Nguyên Sa viết cho người của lòng mình yêu quý hay viết
cho mọi thiếu nữ dễ thương trên đời nầy? Mình cứ băn khoăn mãi rằng liệu có thể
có mình trong đó không? Mình có được như vậy trong mắt nhìn ấm áp của một ai
không? Ôi những mơ mộng hư ảo phân vân cứ mãi hồng tươi trong tim mình luyến nhớ...
Huy Cận cũng đã dành tặng những gì ưu ái, hoa mỹ và diễm
lệ nầy:
Áo
trắng đơn sơ mộng trắng trong,
Hôm
xưa em đến mắt như lòng,
Nở
bừng ánh sáng em đi đến
Gót
ngọc dồn hương bước tỏa hồng…
Tất cả ngôn ngữ kỳ ảo và ý tưởng thơ mộng đều dành cho
người mình yêu quý, Người đã chiếm trọn tâm hồn thi nhân bằng bước chân , bằng
tiếng nói , bằng ánh mắt và bằng cả hương hơi nồng nàn vương vấn cả không gian,
để thi nhân hoài ngơ ngẩn:
Em
có ngờ đâu trong những đêm,
Trăng
ngà giãi bóng mặt hồ êm,
Ta
đi thơ thẩn trong ngây dại,
Tìm
chút hương nồng trong áo em.
Tiếng lòng thiết tha trăn trở của Hàn Mặc Tử làm mình
chợt nhớ mối tình si của vị vua Tự Đức đáng kính năm nào:
Đập
cổ kính ra tìm lấy bóng,
Xếp
tàn y lại để dành hương.
Câu thơ gieo vào tim ta một nỗi nhớ thương ngậm ngùi
và xa vắng mênh mông. Người đà quá vãng mà hương hơi mà hình bóng mãi vấn vương
trong xa xót nghẹn ngào.
Với Phạm Thiên Thư, một người đã từng nương nhờ cửa Phật,
nay vương lụy ái tình cũng đã viết lên những lời óng ả và tuyệt bích:
Thư
em ướp nụ lan vàng,
Lời
em gió núi chiên đàn thoảng xa,
Áo
em phất cõi di đà,
Ngón
chân em nở cánh hoa đại từ.
Và với Đinh Hùng thì thật là kiêu sa và riêng biệt:
Em
đài các lòng cũng thoa son phấn,
Hai
bàn chân kiêu ngạo dẫm lên thơ.
Có lẽ chúng ta không thể nói gì thêm được nữa về vẻ đẹp
độc đáo của ý tưởng nầy.
Ở đây ta cũng bắt gặp Nguyên Sa có lúc thật giản dị,
chân thành và đủ đầy hạnh phúc:
Gặp
một bữa anh đã mừng một bữa,
Gặp
hai hôm thành nhị hỷ của tâm hồn.
Với Du Tử Lê thì ông đã cho ta những hình ảnh thật đẹp,
thật tinh tế về người trong mộng, người đã chiếm lĩnh hết không gian và thời
gian của mình:
Tóc
người chảy suốt cơn mưa,
Ngực
thơm hoa bưởi môi đưa bão về,
Tôi
ngồi giữa cõi tôi khuya,
Có
ai gõ cửa mà nghe lá chào.
Hẳn ai trong chúng ta cũng đã từng ngẩn ngơ và chẳng
bao giờ quên được những dòng viết nhẹ nhàng mà vô cùng dễ thương của ông hoàng
thơ tình Xuân Diệu:
Anh
không xứng là biển xanh,
Nhưng
anh muốn em là bờ cát trắng,
…
Anh
xin làm sóng biếc,
Hôn
mãi cát vàng em,
Hôn
thật khẽ thật êm,
Hôn
êm đềm mãi mãi….
Một cảm giác êm êm len nhẹ vào hồn khi ta đọc nh ững lời
nầy và khiến lòng ta mơ mộng mãi không th ôi.
Ở một lúc nào đó Lưu Trọng Lư cũng đã từng bày tỏ :
Ai
bảo em là giai nhân,
Cho
lòng anh đau khổ,
Ai
bảo em ngồi bên cửa sổ,
Cho
vương víu nợ thi nhân?
Mỗi người mỗi vẻ, mỗi biểu đạt ý vị, độc đáo và lộng lẫy
trên thi đàn và đã mang lại cho người thưởng ngoạn những cung bậc cảm xúc thật
khác biệt khiến ta muốn nói lên lời cảm ơn đầy trân trọng và yêu quý, nâng niu.
Giữa dòng đời tất bật một hôm nao ta chợt dừng lại và bắt gặp được
những vần thơ đẹp, những ý tưởng sáng tạo bay bổng tuyệt
vời , ta chợt thấy yêu hơn cuộc đời và cảm giác hạnh ph úc chợt đến như thi sĩ
hiểu thấu lòng ta và viết riêng dành tặng (? )
Dù không phải là giai nhân, không là gót ngọc, không
ngực thơm hoa bưởi, môi đưa bão về… nhưng những gì thi nhân dành tặng cuộc đời
vẫn khiến lòng ta dạt dào mơ mộng và đắm say như hôm nay thầy Huy Vỹ đã gợi lại
bao ký ức để nhớ để thương của một thời thiếu nữ chúng mình đã trôi xa…
Bao nỗi niềm xao xuyến bâng khuâng chợt ùa về và mình
nghe lòng nhớ nhung chi lạ. Thương ơi thuở ngày xanh cùng áo trắng.
Phan Quỳ
No comments:
Post a Comment