Nhà thơ Chu Vương Miện
NHỊ NGÔN
Mùa thu
Lá bay
Mùa đông
Lá rơi
Muôn nơi
về cội
mùa xuân
hoa nở
chồi non
đầy trời
mùa hè
trái xanh
trái đỏ
trái dài
trái tròn
mùa thu
heo may
sương mù
hoa cúc
TAM NGÔN
nằm thì mộng
thức thì mơ
ai còn đợi
ai còn chờ
lũng hoa đào
đồi hoa mơ
cơn gió chướng
tới bao giờ
trời lẫn đất
hững với hờ
hư với vô
chữ với nghĩa
học với hành
Ba hồi trống
Thì cũng đành
Quát với Quất
Quát đầu rơi
Quất tàn đời
Cao Bá Đạt
Cao Bá Quát
Anh và em
Ba hồi trống
Đù cha kiếp
Một nhát gươm
Đéo mẹ đời
TỨ NGÔN
sống vẫn còn đó
chết đã là xong
đứng nơi núi này
ngóng ngóng trông
trông
hết Ngô tới Sở
hết Châu tới
Thương
không nhà đứng
đưòng
xưa sao nay vậy
toàn ánh tà dương
than than thở thở
đoạn đoạn trường
trường
NGŨ NGÔN
Chó chết ngoài lẫm lúa
Trâu khóc thương nơi chuồng
Cũng là loài thú cả
Cùng nhìn nhau mà thương
Nay con này quỵ xuống
Con còn lại đau buồn
Trăng non rồi trăng già
Người già rồi người trẻ
Người khỏe cùng người yếu
Nhà ngói và nhà tranh
Gái lành cùng gái rách
Người sạch cùng người bẩn
Người giầu và người bần
kẻ sang cùng người khó
kẻ nhọ cùng người thâm
Đàn hồ và đàn cầm
từng xoang rồi từng khúc
vừa trong lại vừa đục ?
Chu Vương Miện
No comments:
Post a Comment