Nhà thơ Hoàng Yên Lynh
TIẾNG QUÊ
Tôi trở về tắm mát với sông quê
Bến
đò xưa của một thời tuổi trẻ
Bạn bè tôi đếm kẻ còn người mất
Đứa oằn vai mòn mỏi bước tha phương .
Tôi trở về quanh co con phố nhỏ
Cô hàng quen giờ trôi dạt phương nào
Tiếng chuông chùa vang vọng gió lao xao
Chạnh lòng tôi khúc tình ca xa xứ .
Giọng ai hò âm vang thời xa cũ
Tiếng người quê da diết với người quê
Tôi đi lạc nửa đời nơi xứ lạ
Giữ riêng mình tiếng chi rứa mô tê .
Tôi trở về cơn gió Lào quá vội
Như thuở nào trong bão lửa ra đi
Đôi mắt ấy cuối trùng dương vời vợi
Có nao lòng thầm gọi cố nhân ơi .
Đời lỡ muộn vẫn lần về cố quận
Nén hương lòng xin tạ lỗi tình quê
Ơi người đi canh cánh một lối về
Vầng trăng cũ chao nghiêng bờ bến đợi .
Bạn bè tôi đếm kẻ còn người mất
Đứa oằn vai mòn mỏi bước tha phương .
Tôi trở về quanh co con phố nhỏ
Cô hàng quen giờ trôi dạt phương nào
Tiếng chuông chùa vang vọng gió lao xao
Chạnh lòng tôi khúc tình ca xa xứ .
Giọng ai hò âm vang thời xa cũ
Tiếng người quê da diết với người quê
Tôi đi lạc nửa đời nơi xứ lạ
Giữ riêng mình tiếng chi rứa mô tê .
Tôi trở về cơn gió Lào quá vội
Như thuở nào trong bão lửa ra đi
Đôi mắt ấy cuối trùng dương vời vợi
Có nao lòng thầm gọi cố nhân ơi .
Đời lỡ muộn vẫn lần về cố quận
Nén hương lòng xin tạ lỗi tình quê
Ơi người đi canh cánh một lối về
Vầng trăng cũ chao nghiêng bờ bến đợi .
ĐÔNG HÀ
Xa
Đông Hà đã mỏi mòn cánh hạc
Vẫn nao lòng gặp lại tiếng người xưa
Con phố nhỏ thân quen từng ánh mắt
Lối đi về se lạnh những đêm mưa.
Xa Đông Hà giữa ngày bom đạn lửa
Nhớ đời mình còn có một cố quê
Bên cánh võng đong đưa lời mẹ kể
Núi vọng phu Ái Tử ngóng tin chồng.
Đời cứ mãi ngược xuôi cùng năm tháng
Tàn binh đao lưu lạc chốn núi rừng
Đêm trở mình mà ngỡ kiếp lưu vong
Quê hương đó sao đã thành xa lạ.
Đâu tri âm đâu cố nhân biền biệt
Bao bạn bè đồng đội đã về đâu
Vầng trăng cứ quặn lòng ta da diết
Soi tình ta sương phủ trắng mái đầu.
Xa Đông Hà mòn gót chân phiêu bạt
Quê xưa còn một nửa mảnh trăng nghiêng
Ở nơi đó mắt ai cười lúng liếng
Con sông xưa bến nước đợi ai về.
Ai có về có ai chờ ai đợi
Đời bôn ba căn cước vẫn Đông Hà
Tiếng quê mình ngân mãi khúc tình ca
Tình đất nước ơi tình người cố cựu.
Vẫn nao lòng gặp lại tiếng người xưa
Con phố nhỏ thân quen từng ánh mắt
Lối đi về se lạnh những đêm mưa.
Xa Đông Hà giữa ngày bom đạn lửa
Nhớ đời mình còn có một cố quê
Bên cánh võng đong đưa lời mẹ kể
Núi vọng phu Ái Tử ngóng tin chồng.
Đời cứ mãi ngược xuôi cùng năm tháng
Tàn binh đao lưu lạc chốn núi rừng
Đêm trở mình mà ngỡ kiếp lưu vong
Quê hương đó sao đã thành xa lạ.
Đâu tri âm đâu cố nhân biền biệt
Bao bạn bè đồng đội đã về đâu
Vầng trăng cứ quặn lòng ta da diết
Soi tình ta sương phủ trắng mái đầu.
Xa Đông Hà mòn gót chân phiêu bạt
Quê xưa còn một nửa mảnh trăng nghiêng
Ở nơi đó mắt ai cười lúng liếng
Con sông xưa bến nước đợi ai về.
Ai có về có ai chờ ai đợi
Đời bôn ba căn cước vẫn Đông Hà
Tiếng quê mình ngân mãi khúc tình ca
Tình đất nước ơi tình người cố cựu.
Hoàng Yên Lynh
No comments:
Post a Comment