Chúc Mừng Năm Mới

Kính chúc quý bạn năm mới vạn sự an lành

Thursday, August 25, 2016

KẺ SÁT THỦ CHÍNH LÀ NGƯỜI TÌNH CŨ - Truyện ngắn của Thủy Điền



                           Tác giả Thủy Điền




   KẺ SÁT THỦ CHÍNH LÀ NGƯỜI TÌNH CŨ

   Sau vụ án đêm hôm ấy, lẽ ra Hoàng nên bỏ trốn đi nơi khác để khỏi bị phát hiện là kẻ sát nhân thì đúng hơn . Nhưng hắn không làm thế, tỏ vẻ mình là kẻ khôn ngoan, tỉnh táo, cao cơ và quây ngược trở lại tham gia cùng mọi người lo phụ giúp lễ tang như người thân trong gia đình và thỉnh thoảng còn đóng kịch với những màng xúc động rơi nước mắt trước mọi người, nên chẳng ai thèm để tâm, để ý đến hắn.

  Năm hai mươi tuổi hắn từ quê nhà lên thành phố tìm việc làm. Hắn đi năm non, bảy biển và cuối cùng được một gia đình người Việt gốc Hoa có cơ sở sản xuất bánh, kẹo nhỏ nhận vào làm, bước đầu lương bổng cũng khá bèo vì không có tay nghề, nhưng hắn vẫn chấp nhận. Sau một năm siêng năng học hỏi và làm việc tốt, gia đình nầy rất thương mến và cho tăng lương, đồng thời còn hứa hẹn với hắn là sẽ cho hắn một việc làm lâu dài. nếu hắn muốn ở lại đây làm việc. Khi nghe xong hắn mừng ra mặt và rất tích cực trong công việc hàng ngày.

   Thời gian làm việc nơi đây cũng khá lâu như người trong nhà, hắn quen thuộc tất cả từ A- Z rồi dần dần quen và yêu cô con gái lớn của ông bà chủ. Hồi đầu cơ sở còn thô sơ, nhỏ mọi người ai ai cũng đều cấm cúi vào công việc, chưa ai nghĩ đến chữ giàu nghèo, giai cấp, chuyện yêu đương của đôi trẻ là chuyện bình thường chẳng ai quan tâm và để ý đến. Nhưng thời gian năm năm sau, khi xã hội được nới rộng, việc kinh doanh bắt đầu chính thức tự do, cơ sở càng lúc càng phát triển mạnh, sự giao thiệp bên ngoài cũng được mở rộng, ông chủ quen biết rất nhiều hạng người giàu có, chủ cả khắp cả nước Việt Nam và nước ngoài.

   Vừa quan hệ làm ăn, vừa giao tiếp mọi giới, ông bắt đầu cân nhắc, nghĩ đến danh giá gia đình và không cho con gái mình quan hệ với hắn nữa, ông có ý định gả sang cho người khác nên thường hay gắt gỏng và có những hành động không tốt làm cho hắn bất mãn và phải bỏ đi. Hắn biết được mọi âm mưu của ông bà chủ, nhưng vì phận thấp hèn nên hắn đành câm lặng, chịu thua và chia tay người yêu ra đi vĩnh viễn.

   Bước đầu hắn định bỏ qua mọi việc và cho đó là „Tình đời „ và sẽ làm lại cuộc đời, nhưng được một tháng thì hắn không còn nhịn nhục được nữa vì tức giận và lời ra, tiếng vào của bè bạn, hắn bắt đầu suy nghĩ rồi tìm cách trả thù ông bà chủ, người đã mưu mô , bày sự chia cắt mối tình bấy lâu nay của hắn.

   Một đêm u tối 29 rạng 30, trời đen như mực hắn lẻn vào căn Biệt thự riêng của hai ông bà, trong lúc hai người đang say ngủ, hắn mở cửa rồi dùng con dao Thái Lan hạ sát cả hai mà chẳng ai hề hay biết và ra về trong đêm một cách an toàn. Con chó nhà không sủa vì đã quen hơi hắn từng nhiều năm qua.

   Sáng ra, bể chuyện, mọi người gọi Công An, Báo chí, nhà chức trách đến, vang dậy cả làng. Lẽ ra sau vụ án động trời, hắn nên tẩu thoát thì hay hơn, đàng nầy hắn quây ngược lại giả vờ như không biết gì và xông xáo vào cùng gia đình lo phụ giúp lễ tang. Phía ngoài Cảnh sát đang mở cuộc điều tra và tìm dấu vết, tang vật của kẻ sát nhân. Bên trong hắn tỏ vẻ u buồn và thậm chí có lúc xúc động và khóc trước quan tài người quá cố.

  Cuộc điều tra gần cả hai tháng trời bất thành, Công An bắt đầu chán nản. Nhưng rồi, không có chuyện gì mờ ám mà qua được mắt trời và luật pháp . Một hôm cả nhà đang ngồi ăn cơm, bổng dưng thằng A Cường em út của Diễm bồ cũ hắn vọt miệng nói (Hôm đám tang ba má ngộ thấy gương mặt A Hoàng có lấm tấm máu, ngộ hỏi? Tại sao. A Hoàng nó nói nó vừa bị té. Từ đó mọi người nghi ngờ, dừng đũa và không ăn nữa rồi liền báo cho nhà chức trách hay để tìm ra sự việc. May ra.

   Đúng 8 giờ ngày hôm sau Hoàng được một số Công An đặc biệt mời về cơ quan làm việc, lúc đầu hắn không nhận, cứ chối quanh, chối quẩn, nhưng ba hôm sau hắn thú nhận chính hắn là kẻ sát nhân vì quá tức giận hai ông bà đã hất hủi và cãn ngăn tình yêu của hắn.

   Khi cuộc điều tra hoàn tất, hắn bị đưa ra xử lưu động trước nhân dân và lãnh án Tử hình.

   Trên đường về Diễm không đi chung với mọi người  trên chuyến xe, mà tự đi bộ một mình theo những con đường vắng, ôm mặt khóc, rồi thầm trách „Tại mình mà cả ba người đều chết „ thật oan uổng vô cùng.

                                                                            Thủy Điền
                                                                            24-8-2016

No comments: