Thơ: Mặc Phương Tử
HOA XƯƠNG RỒNG
Thuở ấy
Mẹ còn tươi
khoẻ lắm
Bước đầy theo
nắng mới ngày lên
Mắt xanh biếc
mộng màu quê thẳm
Tóc lộng chiều
xuân sóng bập bềnh.
Từ chiếc nôi
lòng, xưa mẹ hát
Cho con giấc ngủ
những chiều trưa
Điệu ca dao cũ
xanh lời mẹ
Con lớn dần theo
chiếc võng đưa.
Dâu bể cuộc đời
có biết đâu
Tháng năm dòng
nước chảy qua cầu
Xương Rồng vẫn
nở tươi bờ dậu
Tình mẹ, tình
quê, ôi biết bao !
Từ chiếc nôi
đời, nay lớn khôn
Sờn vai áo bạc
gió sương hôn
Con còn xuôi ngược
đường nhân thế
Mẹ vẫn trông
theo mỗi bước dồn.
Chiều nay lá rụng
một chiều thu
Con tạm dừng
chân bước hải hồ
Trở lại vườn
xưa qua lối cũ
Quê nghèo mái lá
vách đơn sơ.
Hoa Xương Rồng
vẫn tươi đầu ngõ
Vẫn sáng đường
quê tự thuở nào
Và tóc mẹ bây
giờ đã bạc
Nhưng lòng vời
vợi tựa non cao.
Vẫn xanh
Xanh biếc màu quê
thẳm
Vẫn gió thanh
bình tiếng hát xưa
Những điệu ca
dao còn vọng lại
Ru hời… theo
nhịp võng đong đưa.
MPT
TÌNH CHA
Mười mấy năm
rồi, nay trở lại
Dưới ngôi nhà
cũ một chiều sương
Thềm xưa nghe
chạnh niềm tê tái
Nhớ thuở hàn vi
buổi nhiễu nhương.
Sáng sáng cha đi
tìm miếng sống
Tấm thân dày dạn
bước phong trần
Chén cơm, manh áo
đời trang trải
Đã mấy mùa thu,
mấy gió xuân.
Nước mắt mồ
hôi đời nghiệt ngả
Và cha cũng lắm
nỗi đau thương
Nhọc nhằn chẳng
quản bao ngày tháng
Mà vẫn đi lên
mọi ngã đường.
Rồi mỗi đêm
đêm về, đêm lại đêm
Đèn chong canh
giấc ngủ bình yên
Lòng cha như ngọn
đèn chong ấy
Soi sáng tim con
vạn nỗi niềm.
Nơi mái nhà xưa
của một thời
Cha ngồi tựa cửa
mắt xa xôi.
Nhưng tình cha vẫn
về muôn ngã
Muôn ngã theo con
mỗi bước đời.
MẶC PHƯƠNG TỬ
No comments:
Post a Comment