Con
đường nào không in lại dấu chân
Của
kẻ mưu sinh giữa dòng xuôi ngược?
Có
những dấu nhòa phai khi cất bước
Và
cũng nhiều thành kỉ niệm khó phai.
.
Con
đường nào không đá sỏi chông gai
Làm
mỏi bước chân, làm mòn ý nghĩ?
Cũng
lắm khi chúng làm ta ngã quỵ
Kỉ
niệm buồn, day dứt mãi khôn nguôi…
Con
đường nào không có lắm buồn vui?
Rộng
hẹp khác nhau đâu là định mệnh!
Đường
công danh mặc tình ai chen lấn
Một
lối an vui: sớm tối ta về…
Đời
mỗi người, dài ngắn cũng thế thôi!
Được
mất, hơn thua – vùi theo nắm đất.
Khác
một nỗi ít nhiều lòng trắc ẩn,
Đá
sỏi cuộc đời … lỡ …ném vào nhau?
Võ Quốc Tuấn
GIỌT NƯỚC MẮT
Suốt
cuộc đời
Ta
khóc vì người được mấy lần?
Mấy
lần ta làm người khóc?
Trong
những lần khóc ấy
mấy
lần vì hạnh phúc
hay
chỉ là khổ đau?
Ngày
chào đời, ta đã khóc vì lạ lẫm
Cha
mẹ cũng lệ rơi vì hạnh phúc.
Tuổi
thơ ta lớn lên trong tiếng cười
Trong
khi Người lại khóc thầm trong cảnh khổ.
Lớn
thêm…
Người lại khóc khi ta gây lỗi lầm
khi
ta biết nhận lỗi, có trách nhiệm
khi
thấy ta đỗ đạt trong học hành
khi
ta yên bề gia thất...
Ngày
cuối đời…
Ta
khóc tiễn đưa Người
Lệ
thàng dòng.
Người
lại khóc
Sao
không còn nước mắt…
Trà Vinh: 02/8/2016
Võ
Quốc Tuấn
No comments:
Post a Comment