Phi-trường Phú-Bài nữa đêm mưa
ngọn đèn vàng lung linh đầu lộ
tiếng hát buồn cà-phê-bar
em giờ có chờ tôi - phố ngủ.
Buổi sáng giàn hoa giấy màu hồng tím
mưa phủ đâu đây hơi sương
cửa nhà người đóng kín
tôi bỗng dưng buồn.
Em đâu rồi Huyền-xưa
còn áo lụa phai màu lòng trứng đỏ
hương mộc lan dịu những hẹn hò
mới đó qua rồi thời nhung nhớ.
Gắn lên môi ai hơi thở
trái tim người có nhói đau
bước chân lạc cô đơn con đường nhỏ
đèn đêm lẻ bóng bơ vơ.
Gió chạy quanh khắp phố phường
ngày cũ bên Huyền-xưa vời vợi quá
ký ức mọc quanh đục mắt cú đêm
hoang mê sầu những con đường xa lạ.
Cho dù em mang nỗi buồn chưa nói
đem mưa về thác-gởi canh dài
quê hương chuyện-cầu-xưa đã gãy
thuyền xưa giờ để sầu lại cho ai.
Đêm biển hát cùng trái tim vỗ về
bên tôi ngậm một trời tuyệt-vọng
nửa thả bên người hoang mê
nửa vây kín đốt lòng cháy bỏng .
(Tiếc nhau chi mai mốt đã xa rồi,
xa là chết hãy tặng tình khi sống).
Tôi gởi Huyền-xưa những đêm say bí tỉ
nhắc chi kỷ niệm cổ tích buồn
khóm tường-vi sáng mai thức dậy
đọng trời sầu hoa cỏ tuổi-hơi-sương .
Áo em phơi phai nhạt sắc nắng vàng
nỡ lòng chi đóa dã-quỳ em vội hái
em hanh hao phơi trắng tóc xanh
thương dĩ vãng chột thui dòng nước chảy.
Ngày thu về Huyền-xưa còn tay vẫy
giấc mơ xưa chôn mộng thuở ban đầu
chiều về rồi sao em không đứng đợi
lệ người tan mấy khúc thương đau.
Thềm nắng cũ níu bước chân qua
nơi mùa thu vội về đầu phố
em có khóc không Huyền-xưa
hai mắt hình như hàng lệ đổ
.
Huyền-xưa ơi cả một đời tiếc nhớ.
Huy Uyên
No comments:
Post a Comment