Sáng nay
cõng con đi tắm biển
ngây thơ đâu biết
cha thẫn thờ…
con nghịch thúc hông - nhanh lên
ngựa
“ra biển… bảo mẹ về nhé cha!”
Sáng nay
thẫn thờ ngâm buốt biển
ngây thơ dụi mắt ngóng lên ngày
ngồi tựa vào nhau nghe gió hú
kỳ tím lưng con
trắng nỗi chờ.
Ta nhớ
bao lần dò hỏi biển
biển đã bao dung
mới lắc đầu?...
…
Ôi sáng nào con cũng đòi đi biển
ngại quá con ơi
cả núi sầu
con nào biết bờ kia… chim gõ kiến
gõ - gõ như chờ
xới nỗi đau!
Ừ thôi…
lên lưng cha cõng tiếp
sá gì
lắm lúc phải buồn, đau.
ĐÊM
Đêm sâu thẳm
bầu trời giống hệt chiếc nôi
đen
ta – một chấm sao nhỏ xíu!
có gì đâu tóc đã ngả bạc
màu
đêm nay ta
cậy nhờ lưng trên đất
mưa không là mưa nữa
gió thì thào hối hả trốn đi
đâu?...
Dưới chân cầu
con đò ai cắm sào tư lự
ngủ hay quên mà sóng giật,
gió dồi
một chấm đèn đầu hôm
cũng không còn là mắt của
con đò nữa
khách có sang bờ đâu
khuya dằng dặc một trời…
có còn chăng
đời đắp mền ngủ kĩ
mắc mớ gì để ý đến ai đâu?
cả con chim sâu cũng không
thèm thức nữa
mềm lông chui mỏ ngủ vùi.
…còn lại chiếc nôi trời, con
đò
và ta một chấm sao nhỏ xíu
mắc mớ gì người lại khổ hơn
chim?!
đêm ta khô cứng bờ mi
vậy mà hạt bụi nào cũng
cộm cay lòng mắt.
gió ơi!
bên mái đời ta đang thức
chiếc nôi là của trời
chỉ mượn một đêm thôi!
ta nhớ lại đầu hôm
con đò và cô gái nhỏ
đêm nay sóng giật, gió dồi…!
gió – gió ơi!
bên mái đời mắc mớ gì đêm
nay sao ta không ngủ được?
chiếc nôi là của trời
ước gì ta cắp được
để đưa nhỏ về với tiếng mẹ
ru xưa…
nhỏ ơi!
CHO ĐỨA CON KHUYẾT TẬT
Hạnh phúc của ba khiếm
khuyết một phần ở phía tận cùng sâu thẳm của góc đời ba mà con chưa
có lần trông thấy! Ánh mắt ngây ngô thơ dại ngày ngày nỗi đau vượt qua
thời gian hình như vẫn phần chậm lại. Thời gian đã giúp ba đếm được
biết bao nhiêu đứa trẻ dịu hiền từng cánh áo như bướm đàn lung liệng
rong duổi nô đùa dưới tán phượng lao xao. Mỗi khi bắt gặp những đứa
trẻ ngọt ngào ba nếm phải tựa bồ hòn nuốt chậm trôi tận cùng sâu
thẳm tâm linh.
Đêm đêm ba nhìn con say giấc
ngủ yên bình. Đâu có thật bình yên bởi sóng đời phía trước. Nỗi bất
hạnh của con có phần do ba gây ra từ muôn ngàn kiếp trước nhân không
lành nên để quả lao đao?
Chuyện hôm nay mới quay lại
ngày nào, kiếp phù sinh cứ tan tan hợp hợp. Kiếp phù sinh mấy ai mà
biết được?! Đêm nhìn con nước mắt cứ tuôn trào. Đêm nhìn con ba đã
quay lại ngày nào - ôi cái ngày…ba chưa hề nhớ được! Giận giận mình
cứ buông trôi như dòng nước cứ trút đời đâu thấy sóng ngoài biển
khơi.
Lắm lúc cười đấy là lúc
chơi vơi quặn thắt lòng với từng cơn bão nỗi. Đêm nhìn con ba nghĩ mình
có tội quả không lành do nhân đấy thôi?!
Đêm, đêm đâu ban phát cho ta sự
bình yên vô lượng bầu trời trên đầu ta không thấp khoảng cách của sự
trống vắng không cùng và những giọt sương đêm đậu trên mái tóc mình
tự bao giờ không biết. Đêm một mình xa xót góc tâm linh.
Ðoàn Vũ – Hội viên hội Văn Nghệ
Bình Thuận
Địa chỉ: 48 Trần Hưng Đạo, Phan
Rí,
Tuy Phong, Bình Thuận.
Điện thoại: 0915748434.
Email: vudoan0102@gmail.com.
No comments:
Post a Comment