Vì đâu? Hỡi Thượng Đế !
Con được sinh ra từ Cha từ Mẹ
Con lớn lên bằng trái tim nhân ái
của mọi người
Sao con không được lành tay để ôm
sách vở đến trường
không được lành chân để xếp hàng
vào lớp?
Mắt bị mù lòa, chẳng nhìn được
những tấm lòng bao dung rộng mở
những trái tim nhân ái sớt chia
nhìn con đường tuổi thơ trước mặt
Sao ngày không là ngày
đêm cũng chẳng là đêm?
Những ước mơ tuổi thơ rồi vụt tắt
Khi biết mình hình hài không
nguyên vẹn
con chợt nhận ra rằng
hư là Thực…thực là Hư…
Chẳng lẽ nào Thượng Đế nhồi nặn
sai (?)
đôi bàn tay
đôi cẳng chân
đôi mắt trong lành từ thuở nguyên
sơ vốn có
Vì đâu? Vì đâu?
Hỡi Thượng Đế! Người có thấu rõ ?
chất độc da cam nào cướp đi quyền
sống của con ?
Hãy trả lại cho con cuộc sống
bình yên
như cây cỏ trên non
đứng vươn mình hít thở khí trời
mỗi sáng
như con chim vành khuyên
con chiền chiện
ríu rít gọi đàn mỗi sớm bình minh
Hãy trả lại cho con hình vóc
nguyên lành
như mặt trời mỗi ngày vẫn mọc…
Hỡi Thượng Đế! Vì đâu? Vì đâu?
Con gánh chịu ! ?
Tuyền Linh
Em là chứng tích
Nhìn những hạt sương bay
tôi lại nghĩ tới em
những trẻ thơ nhiễm chất độc da
cam
đớn đau phận số
Em còn lại gì sau cơn dông bão ?
đôi mắt mù lòa
đôi chân què quặt
tay chẳng lành tay
Em ơi em !
Số phận hôm nay
là chứng tích ngày mai
là nỗi đau của đàn em đẻ ra sau
cha, anh sinh ra trước
của loài người tiến bộ gần xa
Qua bào mòn, cục đá cũng thấy đau
huống chi chúng tôi
những đồng bào bằng xương bằng
thịt
Chúng tôi rất biết ơn em
bởi em là chứng tích
đã vẽ được chân dung
kẻ bạo lực ngông cuồng
Mắt em mù lòa
nhưng cho cả thế giới sáng chung
ánh sáng công bình, bác ái
Chúng tôi ghi ơn em mãi…
em đã nhận chịu
cho đêm tối lại
để ngày sáng lên
Chúng tôi đang xót xa gọi tên em
Hỡi em có nghe thấy ! ?
Tuyền Linh
Chỉ có Trái Tim Nhân Ái
Một ngày đã qua…
Ba vạn sáu ngàn ngày cũng sẽ qua
Mặt trời trong ta rồi cũng bỏ ta
đi
vườn khuya trăng chếch bóng
hạt sương đêm rơi trắng cả mái
đầu
Ta còn lại gì
nơi vùng miên viễn chiêm bao ?
Hỡi hạt bụi phù sinh chờ ngày hóa
kiếp !
của cải, bạc tiền
chức quyền, ngôi vị
cũng theo nhau xuống biển…về
nguồn…
Rồi dòng đời phẳng lặng vẫn trôi
chẳng còn ai nhắc đến tên ai nữa
Duy, chỉ có “ Trái Tim Nhân Aí “
vẫn sống mãi…sống mãi…trên trần
đời
Xin hãy thắp lên môi đám trẻ
những nụ cười
nụ cười hồn nhiên trong sáng
Ôi, những trẻ cút côi không cha
không mẹ
những bé thơ bất hạnh cuộc đời
Da thịt nào mà chẳng thấy đau !
Nước mắt nào mà không nhỏ xuống !
Xin hãy chia sớt cho nhau những
gì có thề
Cõi nhân sinh vốn dĩ vô thường
Mỗi con người chỉ có một trái tim
Xin hãy là “ Trái Tim Nhân Aí “ !
cho con tim được luôn sống mãi…
Tuyền Linh
No comments:
Post a Comment