Chúc Mừng Năm Mới

Kính chúc quý bạn năm mới vạn sự an lành

Monday, August 19, 2013

NGƯỜI DƯNG - chùm thơ Phan Minh Châu



NGƯỜI DƯNG

Tôi có quán cà phê
Nên mổi sáng thường ra ngồi trước cửa
Vừa trông khách vừa dắt xe
Cho vợ tôi dư ra vài buổi chợ.
Sáng hôm nay như mọi ngày
Tôi bày bàn, bày ghế
Rồi căng dù che nắng, che mưa.
Tôi mang tờ báo cũ ra trước sân ngồi đọc.
Những người bán hàng rong, những người chào vé số
Già trẻ gái trai, kể cả tật nguyền
Kéo về đây mỗi ngày như cơm bữa
Ngước mắt nhìn tôi như đã từng thân.
Tôi phớt tỉnh như chưa hề nhìn thấy
Tôi phớt tỉnh nhiều lần tôi đứng dậy
Mời họ đi theo đúng nghĩa người dưng.
Duy người đàn ông chỉ có một chân
Ôm đôi nạng gõ từng bước nặng.
Tôi ngước nhìn lên. 
Không thể nào tin nỗi
Người bạn tôi năm nào thuở tuổi hai mươi
Bất ngờ gặp nhau anh bối rối mĩm cười
Đôi tay run vuốt từng tờ vé số
Tôi kéo ghế mời anh ngồi
Rót cho anh ly trà, đốt cho anh điếu thuốc
Rồi bần thần nghĩ đến ngày xưa ...
Những ngày xưa ….
Tôi hồi tưởng những điều tôi còn  nhớ!
Anh với tôi cùng chung đơn vị
Trận đánh nào cũng bỏ chút thịt da
Trong một đêm giặc càn
Bom dày, đạn xéo
Đôi chân tôi máu chảy dầm dề
Anh vác tôi băng qua làn đạn lửa …
Đưa tôi về tuyến sau …
Bao nhiêu năm sau ngày giải phóng
Lặn lội tìm anh trên mỗi chiến trường
Có tìm hỏi từng đồng đội cũ
Nhưng họ đều lắc đầu dửng dưng
Bởi họ biết tôi chỉ hoài công…
Ngày xuất ngủ.
Có lẽ tôi may mắn hơn anh
Cưới được người vợ xinh gia đình khá giả
Tôi có tiền Việt kiều của cả cùng hai họ
Nên cuộc đời cũng bớt nổi lo toan.
Uống xong ly nước trà
Chưa kịp nói gì, anh chào tôi đi
Trong đôi mắt ngân ngấn từng giot nước
Tôi giữ lại biết là không được.
Những đứa con anh ở nhà
Đang cần vài ký gạo
Và dăm ba hộp sửa
Một ít thuốc men, đôi phút dỗ dành
Bửa cơm chiều không phải chỉ rau xanh
Tôi chợt nhận ra mình mới đúng nghĩa người dưng.
                                                                                

MẶT TRỜI NGỦ YÊN

Em đi về phía xa xôi
Anh đi về phía mặt trời ngủ yên
Đất màu dẫu đất không tên
Phồn hoa vẫn cứ chông chênh nỗi buồn
Em đi thả mộng bên trời
Để anh mặc niệm những lời héo hon
Tình sầu như mảnh trăng non
Bỗng dưng hụt hẫng thấm hồn anh đau
Giật mình một giấc chiêm bao
Trái tim lỡ vận ngọt ngào vẫn yêu
Em đi về phía không chiều
Để anh ôm trái đìu hiu tội tình
Lời nhàu nát cả câu kinh
Gởi cho em chút tình này sẻ chia
Phố buồn rắc hạt sương khuya
Sớm mai trở giấc rộ tia nắng hồng
Mai này gội nắng đầu sông
Nhớ em khua áo trên dòng nước xuôi
Chở che một chút ngậm ngùi
Để trăm năm cũ còn trôi bóng người
                                                        

NHỮNG PHONG THƯ XANH 

Có lẽ hôm nay
Các anh các chị
Đang ngồi bên nhau với những bản tin ngày
Những bản tin đến từ những đất nước xa xôi
Đến từ nhừng ốc đảo hoang vu,những núi rừng sâu thẳm
Và các anh các chị
Chắc đang soạn những phong thư gần nhất
Hoặc những phong thư xa cần một chuyến bay dài
Những kiện hàng mới đến được trao tay
Hoặc chưa đến vẫn còn nằm phía trước
Những Bưu phẩm chờ đi
Những phong thư chờ đến
Các anh vẫn âm thầm chuyển gửi những phong thư
Ngành bưu chính hôm nay đã khác những ngày xưa
Thời chúng tôi vượt hai đầu tổ quốc
Những phong thư được giấu trong mo cơm, phích nước
Trong búi tóc người đàn bà nửa tỉnh nửa điên
Trong chiếc bánh chưng xanh, trong gấu áo người giao liên
Hoặc trong cạp quần của những em liên lạc
Phong thư vượt Trường Sơn trong những năm ác liệt
Để đến được cho chồng, cho chị, cho anh
Để đến được ngục tù nơi có những người con
Đang ngày tháng chờ phong thư của mẹ
Đang chờ đợi phong thư của người yêu nơi đầu non cuối bể
Hoặc một gói quà em gái nhỏ phương xa
Có những con người thân phải xẻ làm ba
Để dấu đút những tờ thư trọng tội
Những tin khẩn đưa đi
Chỉ đôi khi lầm lỗi
Bao tai ương đổ xuống đất quê mình
Kim Đồng xưa khi sống vẫn đinh ninh
Mười ba tuổi đã làm nên đất nước
Một vết son không thể nào phai được
Trong núm ruột đồng bào năm tháng chở che
Hôm nay tôi đến chổ các anh, các chị
Để gửi ít tiền cho thằng con còn đang đi học
Để gửi một gói quà được cóp nhặt từ những năm khó nhọc
Rất ít oi nhưng thấm đẩm tấm lòng
Các anh tiếp chúng tôi
Bằng khuôn mặt của vầng trăng mười sáu
Bằng nụ cười của những kẻ đang yêu
Người bạn đứng bên tôi
Anh không nói gì nhiều
Gật đầu cảm ơn cho những lần hạnh phúc
Những phong thư xanh được đưa đến từ ba miền tổ quốc
Đến từ những con người ôm khát vọng giao liên.
                                      
                                   


CHIỀU QUA BIÊN GIỚI TÂY NINH

Trăng lồng biên giới chiều nay
Bỗng nghe thèm khát một ngày bình yên
Thung xa phố đã lên đèn
Sông Vàm Cỏ cứ say men bốn mùa
Chập chờn mấy cánh hoa mua
Hoa Cau rụng trắng bãi bờ tịch liêu
Ta đi buổi đó nương chiều
Nhìn qua đất bạn liêu xiêu cuối ngày
Bên này vẫn cứ hương bay
Suối reo như riếng chim bầy kêu xa
Đất này là đất Hoàng Hoa
Đi đâu cũng chạnh … quê nhà vẫn hơn.
Dẫu xưa trăng có tủi hờn
Trên vùng đất đã đơm hương mỗi ngày
Xạc xào mấy cánh chuồn bay
Chao đi về phía không ngày để yêu
Ta về em cũng về theo
Trên vai một mớ bọt bèo cố hương
Ruổi rong qua mấy dặm đường
Tây Ninh vẫn ngát mùi hương đất mềm



PHAN MINH CHÂU
xua_roidiem@yahoo.com

No comments: