…Khi câu chuyện này vừa bắt đầu thì thật ra nó đã kết thúc rồi.
Có đúng như vậy không hay chỉ là điều tôi nghĩ?
Cửa mở ra và gã đã đứng đó. Một tên đeo mặt nạ kỳ lạ? Một kẻ điên? Gã sẽ nghĩ gì khác ngoài những điều tôi đã nghĩ? Không làm sao chắc được.
Cuộc gặp gỡ buộc phải xảy ra…
* * *
Gã bảo vậy. Anh không tin cũng được. Nhưng tôi mong anh hãy làm theo mọi lời tôi cảnh báo.
Nghe xong, tôi chỉ cười, và lập tức tống tiễn hắn ngay ra khỏi cửa.
Hoang đường! Toàn là chuyện tào lao, nhảm nhí. Tôi sẽ nhanh chóng quên sạch câu chuyện gã vừa kể vanh vách từ đầu đến đuôi.
Nhưng khi rời khỏi nhà, đến ngã tư trước mặt, tôi sực nhớ lại lời của gã:
“Đến ngã tư thì anh tuyệt đối đừng rẽ phải, hãy rẽ trái… nhớ nhé, làm ơn!”
Cớ làm sao tôi phải rẽ trái? Tôi muốn đến nhà bạn mình, hướng bên phải mới là lựa chọn sáng suốt nhất.
Và tôi rẽ phải theo dự định đinh ninh của mình.
Lúc tôi kịp hoàn hồn thì toàn thân đã ướt như chuột lột. Vũng nước mưa và chiếc xe chết tiệt!
Thật là bực mình! Nhưng thôi chuyện cũng đã xảy ra rồi. Nhanh chân đến nhà bạn thôi.
Bạn tôi – nhà phát kiến tài ba trẻ tuổi - muốn cho tôi xem một thứ được gọi là “phát minh mới lạ”. Vào thời buổi công nghệ cao này, ngày ngày có vô khối những “phát minh mới lạ” được trưng ra. Làm một nhà phát kiến không phải là một việc dễ dàng. Cũng giống như các nhà văn, chuyên môn của bạn tôi là sáng tạo. Sáng tạo ra những điều mới mẻ. Không rập khuôn và cũ mòn. Thật là một thách thức.
Vậy nên tôi rất háo hức chờ xem phát minh này.
Tôi đặc biệt không ưa thích những câu chuyện khi mở ra đã đoán định được ngay kết thúc. Phải rồi, tôi vốn là một độc giả khó tính. Bạn tôi biết điều đó nên khá là cẩn trọng trong câu từ. Điều đó càng khơi gợi trí tò mò vốn có của tôi. Hiện giờ, khi đang còn lạnh toát toàn thân vì tai nạn ban nãy, trong đầu tôi vẫn bận tâmmiên man suy đoán về phát minh của hắn ta. Là gì nhỉ?
Cái quái gì vậy nhỉ?
“Nếu cứ tiếp tục đi mà đầu óc lơ mơ như thế, anh sẽ vấp cục đá và ngã lăn quay ra đường!”
Câu nói của tên điên ập đến khi tôi đã ê ẩm khắp toàn thân. Cục đá chết tiệt! Tôi nhìn lại. Trời ơi. Vật cản to đùng lù lù ngay trước mắt. Ai ai đi qua cũng đều thấy và tránh được ngay. Thế mà cớ làm sao tôi lại không nhìn ra. Ôi, bực! Bực cả mình!
“Chưa hết đâu. Khi đứng dậy anh còn va phải một gã hớt hơ hớt hải chạy như bay đến từ phía sau…”
“Á!” – Chấn động ập đến từ phía sau.
Đồ… đồ thần kinh!
Không một lời xin lỗi, gã đàn ông phăm phăm chạy mất hút.
Ôi không, cái lưng của tôi... Ngày gì mà xui xẻo thế này! Trời ơi là trời!
“Hắt xì!”
Cuối cùng, tôi nhận ra mình đã cảm lạnh. Còn một quãng nữa… Thoát rùng mình không rõ vì lạnh vì đau hay vì mường tượng đến những câu nói tiếp sau đó của gã đeo mặt nạ, chân tôi lê bước một cách khó nhọc.
“Anh hoàn toàn có thể tránh được những điều xui xẻo tiếp theo, chỉ cần anh…”
Tại sao gã phải đeo mặt nạ? Gã muốn che giấu điều gì? Tại sao tôi phải lắng nghe lời gã? Trong khi nhân thân thật của gã tôi cũng không được biết?
Quá nhiều câu hỏi nảy ra trong đầu cho đến khi tôi nhớ được câu tiếp theo của gã.
“Làm ơn hết sức chú ý cái bóp tiền…”
Giật mình, chạm tay vào túi kiểm tra thì đã quá muộn. Trong bóp có tất cả giấy tờ tùy thân của tôi và một số tiền không nhỏ. Nó hẳn vừa rơi mất đâu đó vàoban nãy.
Biết thế ở nhà cho xong! Biết thế mình đã không ra đường. Buông một tiếng thở dài, cảm giác hối tiếc choáng ngợp lấy tôi. Nếu được làm lại, tôi chắc chắn sẽ tránh được tất cả tai ương này…
Cửa mở ra và bạn tôi đứng đó.
“Trời, sao thảm hại thế này?”
Tôi chỉ biết nhăn răng cười trừ.
“Vào đây, mình cho bạn xem!”
Cái gì vậy? Chứng tò mò trở lại sau mọi phiền muộn bận tâm vừa qua, tôi đi theo bạn vào một căn phòng ẩn chứa “phát minh mới lạ”.
“Mình đặt tên cho nó là Nghịch lý.”
“Nghịch lý? Tại sao?”
Cỗ máy đồ sộ kềnh càng nằm chễm chệ ngay giữa gian phòng.
“Đã bao giờ bạn muốn thay đổi điều gì đó xảy ra trong cuộc đời mình chưa?”
“Có. Có chứ. Hẳn nhiên. Ai mà chẳng có lúc thốt ra những câu: giá như, ước gì mà…”
“Chính nó đấy. Cỗ máy này sẽ giúp bạn!”
“Giúp như thế nào?”
“Bạn ngồi vào trong máy này. Máy sẽ đưa bạn về gặp chính bạn trong quá khứ, và bạn có thể giúp chính bạn thay đổi cuộc đời!”
“Kỳ diệu vậy sao? Vậy đây chính là một cỗ máy thời gian! Nhưng tại sao lại là Nghịch lý?”
Bạn bỗng nhiên cười bí hiểm:
“Chỉ là một cái tên thôi…”
“Ừ… Thế thì nhanh lên, đưa mình về hai tiếng đồng hồ trước!”
Bạn đưa cho tôi một cái mặt nạ trông rất quen, bảo tôi đeo vào vì lý do an toàn. Tôi đeo vào ngay, lập tức yên vị trong cỗ máy, chẳng suy nghĩ nhiều hơn. Việc tôi mong muốn nhất lúc này là trở về gặp cái gã tôi trong quá khứ, báo với gã rằng gã sẽ gặp biết bao nhiêu là điều xui xẻo. Phải rồi, tôi sẽ giúp gã tránh hết vận rủi.
Gã không tin cũng được. Chỉ cần chịu làm theo mọi lời tôi cảnh báo.
* * *
…Cuộc gặp gỡ buộc phải xảy ra.
Không làm sao chắc được. Gã sẽ nghĩ gì khác ngoài những điều tôi đã nghĩ?
Một kẻ điên? Một tên đeo mặt nạ kỳ lạ?
Cửa mở ra và gã đã đứng đó.
Có đúng như vậy không hay chỉ là điều tôi nghĩ?
Khi câu chuyện này vừa bắt đầu thì thật ra nó đã kết thúc rồi… ./.
Lưu Quang Minh – 12/2011
Lưu Quang Minh
Đc: 63/14/4 Lê Văn Sỹ F 13 Q Phú Nhuận TP HCM.
Đt: 0908018518 – 0908240609
Mail: lqmproduction@gmail.com
No comments:
Post a Comment