Trong lán trại cuả Minh Giáo an toạ trong khu rừng phía sau của Thiếu Lâm Tự giáo chủ Trương Vô Kỵ ngồi chủ trì đại cuộc, bên cạnh là Triệu Mẫn quận chúa có hai vị Tiêu Dao nhị tiên [tức hai vị sứ giả Dương Tiêu và Phạm Dao], Thanh Dực Bức Vương Vi Nhất Tiếu, cùng nhị sư bá Dư Liên Châu phái Võ Đang, cuộc họp nội bộ này dùng tiếng Mông Cổ là chính, để khỏi lọt bí mật ra ngoài tiếng Háng chỉ là phụ. Nói là cuộc họp, nhưng thực ra là một cuộc phân công phân nhiệm cắt đặt hậu sự của giáo chủ Minh Giáo mà thôi, và người [nhân tuyển] được chỉ định chức phận cũng chỉ chấp hành nghiêm chỉnh phục mệnh. Giáo chủ Trương Vô Kỵ phân bổ nói:
- Sự đời đến và đi là một con đường thẳng, cục phân bò hay Kim Mao Sư Vương Ta Tốn thì cũng không khác chi nhau! Bát cơm hay bát cứt giá trị tương đương, bát cơm dùng cho con người, bát cứt dùng cho con chó, đếu là chất bồ dưỡng tương đương, chẳng qua thời gian chuyển hoá trước và sau mà thôi, thì cái chuyện đến và đi nó cũng vậy. Cuộc đơì vốn bất thường vô thường, nay vầy mai khác. Vậy trong lúc còn bình thường thư giãn, bổn giáo chủ xin được phân công phân nhiệm những nhiệm vụ trong bổn giáo vào những ngày sắp tới, kính mong những vị đại hiệp cao cấp hộ giáo một lòng đáp ứng nhiệt tình ủng hộ cho. Nay đề cử tả sứ Dương Tiêu là giáo chủ Minh Giáo đời thứ ba mươi lăm, hưũ sứ Phạm Dao là phó giáo chủ, có nhiệm vụ phụ tá cho giáo chủ xử lý công việc hoàng dương bổn giáo. Các vị còn lại mỗi vị thăng lên một cấp. Riêng bổn tọa thì xin được cáo lão hồi hưu, nhiệm vụ đến đây cũng tạm như “đại công cáo thành”. Nhị sư bá Dư Liên Châu phái Võ Đang lên tiếng:
- Quý thay, sự đời muôn sự cuả chung, chả có cái gì trường cửu, mà chả có cái gì vĩnh viễn, và cũng chả có gì văn thành võ đức, trung hưng thánh giáo nhất thống cùng muôn năm trừng trị giang hồ, có đó mà không đó, ôm rơm lắm thì rát bụng, vác ngà voi thì nặng vai! Khi nào giữ được thì tạm giữ khi nào cần buông ra được thì buông ngay!
Hữu sứ Phạm Dao tiếp lời bằng tiếng Mông Cổ:
- Thuộc hạ có thời kỳ làm đệ nhất dũng sĩ xứ “Hoa Thích Tử Mô” là một phiên thuộc cuả Mông Cổ, phần dã sát biên giới nước La Sát, thì có một nhận xét chủ quan về sự cai trị cuả nhà đại Nguyên như sau “ Mông Cổ không có một chính sách cai trị hoàn thiện gì cả , chỉ có tính cách đi ăn cướp, nên sau bốn mươi năm làm chủ cả một dải đât rộng lớn từ Âu sang Á từ đời Mông Kha đã dần dần bị những thuộc quốc đồng hoá, phiá Đông Âu do Hãn Truật Xích cai quản đã từ từ biến chất cùng dân địa phương biến thành nước Hungary, phiá Bắc vùng Nga La Tư là đất phong cuả Hãn Cáp Nhĩ Đài thì bị đồng hoá thành bốn nước Uzberkistan, Turkistan, và Tazhikistan, cùng Hoa Thích Tử Mô. Phần còn lại là nhà Đại Tống thì do một phần Mông Cổ gọi là Nguyên cai trị, hầu như đa số người Mông Cổ đã bị Háng đồng hóa hết trọi. Hiện giờ trong tình cảnh này, không cần dân Háng vùng dậy đòi tự trị thì quân Mông Cổ từ từ cũng sẽ tan!”
Tả sứ Dương Tiêu kính cẩn tiếp lời:
- Theo ngu ý cuả tại hạ thì các quốc gia có khả năng đi xâm lăng [thực dân] những nước khác, hoặc chiếm đóng hoặc đô hộ, hoặc mang chiêu bài mị dân là đi cai trị khai hoá v..v.. thường họ có một quân đội hùng mạnh, một hạm đội hiện đại hơn, một nền văn minh và văn hoá cao hơn dân bị chiếm, chả hạn như Hy Lạp, La Mã, Ai Cập... họ chiếm đóng mục đích là chiếm nguyên vật liệu [tức tài nguyên] như than đá, dầu hoả, quặng kim loại, uranium, họ cũng làm những con đường quốc lộ rộng rãi, những hải cảng sầm uất, những thành phố kinh tế phồn vinh, những cơ sở sản xuất khang trang, nhà thương trường học bưu điện, mặc dù chỉ là những phương tiện để di chuyển [mang nguyên liệu] ra đi, tuy nhiên dân bản xứ ngươì thì đi lính đánh thuê, người làm phu làm phen làm thợ, ngươì làm công nhân, đàn bà con gái thì lấy họ, không thì cũng làm chị em ta... nói chung thì hai bên cũng đều lưỡng lơị, hai bên đều có lơị, nhất là họ có một nền văn hoá cao, truyền bá tư tưởng tự do, dân chủ, mặc dù họ đến để xâm lăng bóc lột nhưng bản chất họ là ngươì có văn hoá , nên dù dã man, khốn nạn đến đâu đi nưã cũng chỉ có chừng có mực có giớí hạn. Ngược lại dân Mông Cổ là dân du mục không có văn hoá, không có chữ viết, đi đến đâu là tàn hại tới đó. Sự xâm lăng cuả Mông Cổ với các nước láng giềng là một sự đại tai họa cho nhân loại con người. Không biết đối với đại Ngalatư, Đông Bắc Âu ra sao thì không được rõ, chứ riêng với Trung Thổ thì đúng là tầng chót điạ ngục trần gian, có một mà không bao giờ có hai. Dân số từ đầu nhà Tống dân hai miền Nam Bắc tính chung là 100 triệu dân, qua 300 năm đô hộ của Đại Liêu, Đại Kim, dân số chỉ có chết mà chỉ giữ ở khoảng khiêm nhượng này. Đến 90 năm đô hộ của Mông Cổ, thì tàn sát giết chết hơn nửa, bây giờ dân Háng chỉ còn có 46 triệu dân mà thôi ! Quân lính Mông Cổ tuỳ tiện muốn giết dân Háng lúc nào cũng được, kể như cơm bữa, nếu là họ Triệu, họ Trương, họ Lý... thì muốn giết cứ giết không cần tra vấn tội vạ gì cả, nhà quan binh rất rộng rãi, tuy nhiên muốn chiếm nhà đất của dân Háng thì cũng rất là giản đơn giản kép, bằng cách chỉ cần bắn một mũi tên lửa sang nhà láng giềng, nhà láng giềng bốc cháy, bà con dân chúng phải hiểu là di tản chiến thuật ngay tức thời thì sống, nấn ná ở lại bám trụ là kể như toi đời, chiếm cứ nhà dân, gỡ gỗ ra làm củi chụm thui dê thui cưù, các cây nhãn, cây lê, cây bưởi, cây hồng có tuổi sống hàng 10 năm trở lên, không biết hái trái để ăn, chờ sang năm thu hoạch mùa khác, người Mông Cổ cho cưa hẳn các loại cây ăn trái tận gốc kéo thân cây vào để trong nhà, ăn dần ăn hết thì mang thân cây ra sân cưa bổ thành củi nhóm lửa nấu cơm. 90 năm cai trị Trung Nguyên không mở mang khuyếch trương gì cả, đường xá chỉ là những lối mòn xưa cũ dùng cho lừa ngựa và xe ngưạ chạy, lòng cũng không tham, cũng chả biết giá trị cuả vàng bạc đá quí, cũng không tham vải vóc gấm lụạ, cũng không tham gái có nghiã là hoàn toàn không tham nhũng, đời sống thường nhật cứ quàng đại một tấm da dê da cừu lên thân người là kể như xong. Tuy nhiên nghe nói thời nhà Tây Hán có cho ngườì sang Đại Việt cai trị, nơi này chuyên sản xuất Sừng Tê [Giác], Ngà Voi, thu gom đặc sản này về kinh đô nhiều lắm. Thời đó không biết dùng Sừng Tê Ngà Voi để tế ông tế cha gì không rõ, còn thời Hốt Tất Liệt cho quân xâm lăng Đại Việt, mục đích phụ là càn quét lấy cho bằng hết Sừng Tê Ngà Voi về Đại Đô, để cúng hương hồn Thành Cát Tư Hãn, sau nữa chia cho các Bạt Đô [Dũng Sĩ] gắn Sừng Tê vào mũ đội trên đầu để thỉnh thoảng vào ngày lễ đấu bò thì đội vào để mà húc nhau ? Còn Ngà Voi thì để dành ai ở không thì vác tới vác lui cho nó vui ?
*
Để tiếp lời tân giáo chủ Minh Giáo Dương Tiêu đời thứ ba mươi lăm, Du Liên Châu nhị hiệp phái Võ Đang khẩn trương nói:
- Để tỏ ra quân Mông Cổ là thứ quân thiện chiến, có một không hai đánh đâu thắng đó, Hốt Tất Liệt lấy oai với người Mông Cổ, với ngươì Háng cũng có, ra lệnh một lúc cho mấy đạo quân tinh nhuệ, đạo thì xâm lăng Đài Loan, đạo thì uýnh Nhật bản, đạo thì đánh Cao Ly [Triều Tiên], đạo thì qua dậy cho An Nam một hai bài học, đạo thì đánh Chiêm Thành, cũng may là đạo quân nào cũng thua cả! Có một vấn đề thắc mắc nêu ra ở đây, các nước nhỏ này, đều đánh bại toàn quân Thát Đát Hồ Lỗ mà sao quan binh Trung Nguyên cuả người Háng Tộc lại thua dài dài ? Đó chẳng qua chỉ là chiến thuật chiến lược “biển người” thực hành câu chân ngôn “quân tử mười năm trả thù chưa muộn” ? Phải biết trường kỳ mai phục nhắm chờ thời cơ chín muồi để đồng hoá thằng du mục Di Địch Mông Cổ, Mông Đít phương bắc này từ A tới Z, có nghĩa là dứt đẹp con “Vịt Đẹt” từ bây giờ trở đi, bố bảo cho ăn kẹo cũng không dám xâm lăng Trung Quốc nữa.
chuvươngmiện
No comments:
Post a Comment