Nhà thơ Lê Thanh Hùng |
Hạ muộn
Lung linh nắng đong mùa thương nhớ
Cây phượng già nở muộn rưng rưng
Hoa từng cánh dịu dàng bung mở
Gói tiếng ve mùa cũ ngập ngừng
Liếng thoáng đôi chim sâu lích chích
Nhảy vô tư dưới tán lá xanh
Chợt cơn gió lạc mùa thổi nghịch
Bung biên bay chùm phượng đầu cành
Có cô bé ngượng ngùng lén ngắm
Cánh hoa rơi, một chút đắn đo
Trong bóng nắng buông chiều gạ gẫm
Âm thầm trôi, qua một hẹn hò
Vạt mây trắng giăng như dấu hỏi
Giữa trời xanh, lồng lộng tầm nhìn
Một tiếng vọng ngang đời níu gọi
Cánh phượng hồng, cháy đỏ hương trinh
Đôi mắt biếc buồn so vô cớ
Đưa cái nhìn rớt xuống thinh không
Quay ngoắt lại, xen chừng mắc cở
Khi anh nhìn, nắng chảy mênh mông…
Nhớ nắng
Anh đến Huế, mùa thu ẩm ướt
Mưa giăng giăng cả tháng lê thê
Đường thành nội, mờ trơn bước trợt
Khách đường xa, háo hức đi về
*
Mây loang tan đôi bờ phẳng lặng
Tiếng chèo khua sương trên sông Hương
Cứ mê mãi miệt mài sâu lắng
Một tiếng hò xa nỗi nhớ thương
*
Dáng nhỏ qua Trường Tiền gợn gió
Áo mưa e ấp, nét hoa duyên
Chợ Đông Ba chắc còn để ngỏ
Dặm đời xa gồng gánh ưu phiền
*
Mưa dai dẳng, đoạn khoan đoạn nhặt
Bến sông xa, mờ tỏ nhọc nhằn
Mưa qua phố, màn trời xám ngắt
Sóng gọi bờ vọng đổ lăn tăn
*
Anh lặng lẽ ngồi đây bó gối
Chợt nhớ màu nắng ở phương nam
Nhớ quay quắt, vô chừng vô đổi
Nắng nồng nàn, nỗi nhớ miên man ...
Hà Nội - mùa hoa tháng sáu
Góc phố em, nhỏ là rất nhỏ
Lấm lem trong khuya sớm tảo tần
Sau khúc quanh, nhà em ở đó
Cây Lộc vừng, hoa rụng đầy sân
*
Tháng sáu Hà Nội còn bức bối
Nắng ong ong rót ngập lối đi
Lá chớm vàng, ngập ngừng cứu rỗi
Một mùa sen khoe sắc đương thì
*
Hoa trái chợt trở mình thức dậy
Bóng em lặng lẽ, gánh mùa đi
Trên khẩu trang, mắt tròn đen láy
Nghe tiếng rao mời gọi điều gì?
*
Chầm chậm bước, lắng trong phố cổ
Phượng cuối mùa trút cả sắc hoa
Tím biếc bằng lăng, màu cổ độ
Bong vỡ ngày, trưa nắng nhạt nhòa
*
Rưng rức cánh hoa muồng hoàng yến
Mong manh rơi, e ấp cong quăn
Hương cốm mới xanh hồn quê kiểng
Gánh hàng rong, nhẹ bẫng nhọc nhằn...
Giọt nước mắt em rơi
Nghệch bảng đèn quảng cáo
Hình như có một chút gì gượng gạo
Trong lời chia tay, sao ngắc ngứ rối bời
Biết không thể giữ em được nữa
Sao ngoảnh mặt lại nhìn, đôi mắt đen ngân ngấn nước - người ơi…
Em gấp vội trang đời, tuổi bốn mươi
Gói dĩ vãng trong cái nhìn trúc trắc
Miền ký ức, đan cài thưa nhặt
Đẫm một màu trăng năm cũ trêu ngươi
Lơ đãng gió lay tấm màn trống trải
Đổ xuống thềm sương từng giọt khóc cười
Lê Thanh Hùng
Bắc Bình, Bình Thuận
thanhhungmtbb@yahoo.com.vn
No comments:
Post a Comment