Bé hồn nhiên
như gió tết thổi qua làng
Hoa và nụ rợp trời xanh mãi
Một chút đời rớt lại sau lưng
Xuân cứ đến, gì đâu mà ngại
Mắt bé tròn … tóc thả nữa chừng …
*
Gió tháng giêng, ngang trời lồng lộng
Cứ vô tư nghịch mái tóc bồng
Cuốn thời gian theo chiều mở đóng
Hao hớt mùa nắng trãi mênh mông
*
Chuyện cổ tích, không riêng ai cả
Như mặt trời gửi nắng cho hoa
Năm mới đến, người quen người lạ
Nỗi buồn vui gì cũng xóa nhòa
*
A, năm cũ đưa lời tiễn biệt
Nỗi niềm gì trăm mối ngổn ngang
Cả làng xóm nào ai có biết
Bé hồn nhiên … gió tết qua làng …
01/92
Em ơi! Biết có xuân về hay chưa
Dẫu đã biết xuân về trên môi em
Hoa mắc cỡ, tím một triền đất đỏ
Chiều trên quê em bốn mùa lộng gió
Dã quỳ mùa khô, rụng cuống rã bèng
Con phố gầy, bụi lốc một tầm tay
Những chiếc lá, rơi bên đường vương vãi
Em bước qua sao cái nhìn ngoái lại
Bừng sáng lên, chiều rớt nắng cạn ngày
Tôi thấy chiều, một trời đầy mây rối
Và xuân hồng e ấp ở đâu đây
Cứ thong thả, có gì đâu mà vội
Đàn sáo bên sông, ríu rít gọi bầy
Sao sáo sang sông, không bay mà đậu
Thảng thốt gọi mùa, đôi lứa nhớ mong
Trong lặng lẽ tôi mong thầm em đến
Kìa con sáo vô tư, đứng hót giữa đồng
11/91
Về lại Bàu Me
Cùng em đi trong vườn dừa ken
Nắng tắt, chiều buông quãng trắng đen
Bỗng òa trước mặt – Bàu Sen ngát
Chưa tối, nhà em đã lên đèn
Lích chích tiếng chim sâu chuyền cành
Vườn nhà mướt ngợp một màu xanh
Bìm bịp kêu chiều, con nước lớn
Tiếng khoan, tiếng nhặt, giọng đành hanh
Nắm bàn tay thô ráp dịu dàng
Vết chai sần, lằn dọc lằn ngang
Bao năm tháng, đắp mương làm rẫy
Tuổi xuân trôi qua bến thời gian
Dọc triền xa, ngọn gió mồ côi
Vạt mây xám lửng lơ lưng trời
Nghe sâu thẳm, hoen mờ sắc lạnh
Trong tiếng chim chiền chiện quanh đồi
Đi loanh hoanh, ấp úng vội vàng
Gió trở chiều, day ngọn xốn xang
Này em nhớ, đùng quên, anh hứa …
Dẫu biết đời, rẽ dọc rẽ ngang
9/86
Em gánh đa đoan,
tàn buổi chợ chiều
Con phố nhỏ hắt hiu, mùa dịch bệnh
Nỗi lo mới cũ chất chồng như vụt đến
Cuộc sống bộn bề, hằn dấu những đăm chiêu
Bao vòng tay sẻ chia trong cộng đồng định mệnh
Nhất định mình sẽ vượt qua, dù số phận hẩm hiu
Bao nhiêu năm rồi,
giờ ngồi tiếc giá như…
Nếu hôm đó
Trong xốn xang trúc trắc, không nói lời giã từ
Bờ sông lạnh, trong xanh chiều lộng gió
Sao mắt ai cũng đỏ
Mà tháng năm dài, cứ lần lữa thực hư
Lê Thanh Hùng
Bắc Bình, Bình Thuận
No comments:
Post a Comment