Nhớ đêm Phan Thiết
Lãng quên rồi hình bóng xa xăm
Gió năm tháng thổi qua vùng tối sáng
Nhịp bong vỡ những chiều trong lãng mạn
Không một chút gì đọng lại dư âm
*
Mịt mù chiều Phan Thiết vẫn an nhiên
Treo mộng mị, một hôm nào lộng gió
Có chiếc môi cong vụng tình để ngỏ
Mà người đi, đi trong nỗi muộn phiền
*
Con sóng vô tư, ào ạt đổ bờ
Cuốn nỗi nhớ quyện vào ngày biển động
Trong sâu lắng cứ đong đưa đánh võng
Nỗi nhớ bâng quơ, nỗi nhớ dại khờ
*
Lạc lối đi về ngõ cũ thân quen
Sao khắc khoải lơ ngơ đường thưa vắng
Bao kỷ niệm đã chìm trong cõi lặng
Chợt nổi nênh đêm nhập nhoạng rã bèng
*
Bước đi một mình, chiếc bóng lem nhem
Tiếng sóng vỗ đưa dấu ngày đồng vọng
Góc phố lặng yên, chừng như lạc lõng
Chợt bừng lên, tươi trẻ những ánh đèn ...
Lê Thanh Hùng
Bước qua mùa thu
Vin sắc nắng
Thu không rối lẫn
Khẽ khàng run
Khê đọng
Giấc mơ
Còn đâu nữa
Những gì vướng bận
Buông thả trôi
Tuổi mộng dại khờ
Lê Thanh Hùng
Trong mênh mông
sâu thẳm nỗi buồn
Tiếng sóng gọt bờ cát dài chồng lấn
Bóng nắng chập chờn rối lẫn
Quạnh hiu chiều Phan Thiết vắng em
Lộng gió cửa sông như giận hờn tức tưởi
Xô dạt hoàng hôn phố vỡ ánh đèn ...
Lê Thanh Hùng
Mỗi người
cầm mỗi chiếc smartphone
ngồi yên lặng
Đông đủ cả đây, sao mà như trống vắng
Trong không gian ngưng bặt, trong ngần
Chỉ có bầy sẻ nâu, đang hóng hớt ngoài sân
Cho nỗi buồn loang đốm nắng
Điện thoại kết nối người xa, mà dường như chia rẽ người gần
Lê Thanh Hùng
Bắc Bình, Bình Thuận
No comments:
Post a Comment