Tác giả Hoàng Đằng
CHUYỆN
Ở XÓM NGHÈO THỜI COVID 19
Truyện ngắn ngắn của Hoàng
Đằng
Trời bên ngoài sáng rồi, lão hết ngủ, nhưng còn nằm,
chưa chịu dậy.
Lão cảm thấy trong người khó ở. Trời đang nắng nóng,
oi bức, chuyển mưa do ảnh hưởng của bão 12 đang ập vào từ Thái Bình đến Thanh
Hoá. Người già hình như là cái máy đo chuyển động của thời tiết. Nắng sang mưa,
mưa sang nắng, nóng qua lạnh, lạnh qua nóng, thời tiết bên ngoài thay đổi thì
thân xác người già cũng thay đổi trạng thái – đang khoẻ bỗng trở mệt, đang vui
bỗng trở buồn, đang phấn chấn thích hoạt động bỗng đau nhức gân cốt, muốn nằm
li bì …
Bên xóm, có tiếng la hét ồn ào. Lão tì tay vào thành
giường gượng dậy, chống gậy mở cửa ra xem chuyện gì đang xẩy ra. Lão vừa đẩy những
bước khó khăn vừa cằn nhằn trong miệng:
- Dịch bệnh đã bên hông, chính quyền khuyến cáo gián
cách, đeo khẩu trang kẻo, khi nói chuyện, nước bọt ria ra, không chừng mang
virus, làm lây lan dịch; rứa mà chưởi nhau thế thì còn gì!
Đằng xa, hai ả đang níu tóc nhau; ả mạnh dúi ả yếu xuống
rồi kéo lên, vừa dúi vừa hét:
- Mả cha mi, mồ tổ mi, đồ lường gạt! Đồ nớ thì chết dịch
đi cho rồi!
Lão thỉnh thoảng nghe, khi người ta ghét nhau, hai từ “chết dịch” thường đem ra mạt sát nhau.
Sống trên đời đã 80 năm, thật thà mà nói, lão chưa biết tại sao hai từ ấy được
dùng để “nộp” trong những trường hợp
không ưa nhau, không còn thiện cảm với nhau.
Người trong xóm ùa ra xem, đông lắm. Có điều lạ là
không ai can ngăn; mặt ai cũng bình thản; thời nay, người ta vô cảm hết cả rồi
…
Lão lum khum, chống gậy tới gần, lảo đảo chen vào tách
hai ả ra. Ả yếu thụt lùi xa, còn ả mạnh cứ xông tới; một người mô đó nói lớn:
- Mi nhào vô rứa, coi chừng đụng ông, ông té, nhồi máu
cơ tim hay đột truỵ chết thì mi cũng không sống nổi mô!
Ả mạnh cũng biết sợ, nghe nói vậy, đứng lại, mặt tím
tái, thở hổn hển.
Cho ả nghỉ một chốc, lão ôn tồn hỏi:
- Chuyện chi mà mần dữ rứa, cháu? Bà con xóm giềng với
nhau cả mà! Có chi ông phân xử cho …
Ả mạnh hơn vừa run vừa nói, môi răng lập cập chạm vào
nhau:
- Bữa trong năm, hắn nói con hắn đau đi bệnh viện
không có tiền, tới mượn cháu 500,000 đồng. Sáu tháng rồi, hắn chưa chịu trả, cứ
rày lần mai lữa. Mấy hôm nay, không đi chợ được, cháu túng quá; chuyện là do
cháu có đi dự tiệc cưới người bà con trong Đà Nẵng hơn một buổi ngày 22/7/2020;
hiện cháu đang phải cách ly ở nhà theo lệnh chính quyền, cháu không lên chợ,
mua đầu chợ đem bán cuối chợ, kiếm lời, nuôi sống gia đình. Cháu không có tiền,
tới đòi, hắn cứ trân mặt ra, không nói không rằng, cháu tức lộn điên, cháu ra
tay cho hắn một trận để biết mặt …
Lão phân bua:
- Hắn cực, chưa có tiền trả đó! Cháu coi hắn còn trẻ
mà thân hình chỉ còn xương với da, có chi mô nờ! Với lại, hắn đã biết nhịn,
cháu mần dữ rứa mà hắn cứ mần thinh đó nờ! Thôi, cháu thông cảm, rồi có ngày hắn
sẽ trả cho cháu. Tin và nghe lời ông đi!
Mặt ả trắng hồng dần, cơn giận đã vơi bớt nhiều. Lão vỗ
vai ả, cười, hỏi:
- Hồi nãy, ông có nghe cháu nộp “chết dịch”, răng mà đem hai tiếng ấy ra nộp rứa?
Ả mỉm cười, giải thích:
- Ông nghe nơi tề! Nói về dịch, người nghi nhiễm bị
cách ly, người đang bệnh điều trị không ai vô ra thăm nuôi ngoài bác sĩ, y tá;
người chết vì dịch chắc chắn không có tang lễ, không có kinh kệ, không có trống
kèn, không người đến viếng, không ai đọc điếu văn. Chết trong cô đơn …
Lão chép miệng:
- À ra thế!
Đám đông đã tản hết. Lão chống gậy trở về nhà, vừa đi
vừa cười thầm. Sáng nay, lão đã làm được một việc giúp đời – can ngăn vụ ẩu đả
- và học thêm một điều mới – chết phải có tang lễ, có trống kèn, có khách viếng
là mong muốn của người đời…
04/8/2020 (15/6/Canh Tý)
Hoàng Đằng
No comments:
Post a Comment