Tác giả Lê Thanh Hùng |
Trũng đêm
Còn một chút gì đọng lại không em?
Hay đã chìm trôi, quẩn trong quên lãng
Sao ký ức, giăng mờ chiều chạng vạng
Bốn mươi năm, lòng anh vẫn chưa yên
*
Cứ mơ hồ, điều gì đó xa xôi
Bên góc phố, đứng đắn đo chờ đợi
Lá me đổ, xạc xào như nhắn gởi
Lời thì thầm ngắt ngứ, khép cung môi
*
Nắng nhạt vàng, dai dẳng một chiều xuân
Treo lơ lững trên đầu tràn tóc bạc
Sao lây lất một chiều xuân nào khác
Ngoảnh lại bến bờ, chao chát trầm luân
*
Anh lang thang trên phố mới sáng đèn
Lấp lóa sắc màu, đông vui rực rỡ
Qua góc phố, bỗng day lòng chợt nhớ
Con đường xưa, sao lạ lẫm chân quen
*
Còn một chút gì đọng lại không em?
Gió cuốn mùa đi, buông chiều vương vãi
Sao không có, một lời nào nhắn lại
Để tan chiều, trong khắc khoải trũng đêm
Lê Thanh Hùng
Buông
Em, vờ vĩnh
Đong đưa túi xách
Quay ngoắt
Buông
Giăng mắc tình anh
Vội vã tận cùng
Đêm nguyệt bạch
Lóng lánh
Rơi
Giọt
Giọt
Long lanh ...
Lê Thanh Hùng
Ngồi trên xe bò qua dốc
Tóc trắng tràn đầu phơi nắng mới
Kẽo kẹt ngồi yên, trên xe bò
Cứ kệ, ở nhà ai có đợi
Áo cơm, đã có “hàng xóm” lo
*
Xe chở cát, đường xa khúc khủy
Dốc lên cao, tay mỏi, giọng khan
Vượt qua rồi, buông tay, nằm nghỉ
Giải sầu ca, đôi tiếng xự xang
*
Hai chú bò, đứng im nhai lại
Đưa mắt nhìn đám cỏ ven sông
Nắng bỗng trở màu, kìa cô gái
Khom lưng ong, cấy lúa giữa đồng
*
Dịu ngọt, một trời xanh mây trắng
Trải lòng êm, nắng chín bình yên
Bất chợt nhớ, đắm chìm sâu lắng
Một tuổi nào trong vắt, hồn nhiên ...
*
Nghe tan biến mỏi nhừ ủ dột
Thấy cuộc đời tươi trẻ làm sao
Rợp nắng trưa hè, như thiêu đốt
Một quầng xanh, rộng mở ngọt ngào ...
Lê Thanh Hùng
Bắc Bình, Bình Thuận
No comments:
Post a Comment